Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 194: Lòng thành



Tiêu Dự An nhìn cái bát trống không trước mặt mà sững người.

'Từ nhỏ đến lớn, cậu bé nào có ham ăn đâu.

Dư Kiều và Lâm Gia Nam nhìn nhau rồi bật cười, Dư Kiều múc thêm cho Tiêu Dự An một bát nữa, hình như cậu bé hơi lúng túng, năm tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng.

“Mau ăn đi, muốn ăn cái gì, ăn bao nhiêu cũng được hết, đồ cô làm khá thanh đạm lại dễ tiêu hoá, không sợ đầy bụng đâu”.

“Đầy bụng cũng không sao, mẹ sẽ nấu nước sơn trà cho bọn mình uống, uống xong là khỏi ngay”.

“Nhất Niệm nói đúng đấy, cháu mau ăn đi”.

Dư Kiều lại xoa đầu Tiêu Dự An.

Tiêu Dự An rất ngoan ngoãn để cô xoa đầu mình.

Hình như cô rất thích xoa đầu cậu bé, chỉ cần cô thích thì muốn làm gì cũng được.

Tiêu Dự An uống năm bát canh cá, đương nhiên là bát của trẻ nhỏ, nhưng với cậu bé mà nói thì đây cũng là kỳ tích trong đời rồi.

Đó còn chưa tính đến các món khác, mỗi món cậu bé đều ăn một ít, nếu không phải vì quá no rồi thì cậu còn muốn ăn nữa.

Cơm nước xong, Lâm Gia Nam đi thu dọn bát đũa, Dư Kiều bắt đầu nước canh sơn trà. Tối nay, Tiêu Dự An đã ăn không ít, cô vẫn lo cậu bé bị đầy bụng, dù cậu bé không phải con của cô.

Có lẽ vì ăn quá nhiều nên Tiêu Dự An chỉ ngồi yên trên sofa, Tô Nhất Niệm rủ cậu bé xem hoạt hình, mà cậu không còn sức để phản kháng.

Cái bụng tròn vo như quả dưa hấu, Tiêu Dự An xoa bụng mình mà không khỏi thầm thở dài.

Vóc dáng của đàn ông cũng quan trọng lắm, cậu bé không thể béo ục ¡ch như ông quản gia được, Tô Tô chắc chắn cũng không thích đàn ông béo, vì cô xinh đẹp vậy mà.

Tiêu Dự An lại nhớ trong album ảnh của Tô Nhất Niệm không hề có ảnh bố, mà bây giờ trong căn nhà này cũng chỉ có Tô Tô và Tô Nhất Niệm. Theo quan sát của cậu bé thì không hề có dấu vết của đàn ông.

Điều này chứng tỏ Tô Tô vẫn độc thân.

Tiêu Dự An thầm thấy rất vui, cậu bé nhìn vào bếp thì thấy hai người phụ nữ vừa nói chuyện vừa dọn dẹp, không hề chú ý tới phía này.

Cậu bé nhỏ giọng hỏi Tô Nhất Niệm: “Cậu có nhớ số điện thoại của mẹ không?”

“Có chứ”, Tô Nhất Niệm tập trung xem hoạt hình mà không thèm ngoảnh sang.

Tiêu Dự An khế cười hỏi: “Cậu ngốc thế còn lâu mới nhớ được”.

Tô Nhất Niệm lập tức bị chọc tức nên ngoảnh sang đọc thuộc làu một dãy số.

Tiêu Dự An cong khoé miệng lên: “Oa, cũng giỏi phết!"

'Tô Nhất Niệm hừ nói: “Tớ hơi bị thông minh đấy nhé, đừng coi thường tớ”.

Tiêu Dự An đứng dậy: “Tớ vào nhà vệ sinh”.

Đến nhà vệ sinh rồi, Tiêu Dự An lập tức mở điện thoại ở đồng hồ đeo tay ra, sau đó lưu số điện thoại Tô Nhất Niệm vừa đọc vào. Khi ghi tên, cậu bé ngẫm nghĩ một lát rồi lưu là Honey. Cậu bé vẫn chưa biết viết chữ Tô Tô nên dùng từ Honey để thay thế. Dẫu sao, khi Tô Tô cười trông cũng rất ngọt ngào, cái tên này rất hợp với cô.

Uống nước sơn trà xong thì cũng đã sắp chín giờ tối, Tiêu Dự An không cần Dư Kiều nhắc đã dùng điện thoại là đồng hồ đeo tay gọi cho Tiêu Định Bân.

Hai mươi phút sau, xe của Tiêu Định Bân đã đến.

Tô Nhất Niệm vốn định xuống tiễn Tiêu Dự An, nhưng đã đến giờ buồn ngủ nên Dư Kiều đưa cô bé đi tắm rửa trước, vì vậy đành nhờ Lâm Gia Nam đưa Tiêu Dự An xuống dưới.

Tiêu Định Bân nói cảm ơn Lâm Gia Nam, còn nhờ cô gửi lời cảm ơn tới mẹ của Tô Nhất Niệm, Lâm Gia Nam vui vẻ đồng ý.

'Tống Kiều mỉm cười đưa một cái túi giấy cho Lâm Gia Nam rồi nói: “Đây là chút lòng thành của nhà chúng tôi, mong hai cô nhận cho”.