Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 195: Hôm nay tớ phải dạy cho con hồ Ly tỉnh này một bài học



Lâm Gia Nam không dám nhận, Tống Kiều vội nói: “Cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi chẳng dễ gì mới có một người bạn, sếp nhà tôi vui lắm. Cô nhất định phải nhận lấy, không thì cậu chủ nhỏ nhà tôi lần sau lại đến đây tiếp, sếp sẽ ngại không dám đồng ý mất".

Anh ta nói rất khéo, Lâm Gia Nam cũng không đùn đẩy nữa nên đành nhận quà.

Tiễn xe nhà họ Tiêu đi rồi, Lâm Gia Nam xách cái túi về nhà Dư Kiều.

Tô Nhất Niệm đã ngủ, Dư Kiều đang ngồi hãm trà trên sofa chờ cô ấy.

Lâm Gia Nam đưa hai cái túi cho Dư Kiều: “Bố thằng bé khách sáo quá, còn tặng mình quà nữa, tớ không từ chối được”.

“Là gì thế?”

“Tớ chưa xem”.

Dư Kiều ngẫm nghĩ: “Hay thế này, nếu là quà đắt tiền thì ngày mai khi đưa Tô Nhất Niệm đi học, mình sẽ trả lại. Ai lại cho con nhà người ta bữa cơm mà lại nhận quà bao giờ”.

“Ừ",

Lâm Gia Nam nói rồi thì mở cái túi ra, bên trong có hai chiếc hộp gấm, logo bên trên khiến hai cô gái choáng váng.

Nào có cô gái nào không biết tới những thương hiệu xa xỉ phẩm này, dù chỉ là một đôi bông tai cũng có giá trên trời...

Món quà này quý quá.

Lâm Gia Nam mở hộp ra, bên trong có hai chiếc vòng tay giống hệt nhau, là kiểu kinh điển của nhấn hàng nên rất phổ biến. Song hai chiếc vòng này cũng rất đắt.

“Chúng ta không nhận được rồi”.

“Ừ, đúng đấy”, Lâm Gia Nam lập tức bỏ chiếc hộp vào túi rồi nói: “Mai đem trả nhé”.

Dư Kiều gật đầu, sau đó đặt chiếc túi cạnh túi xách của mình.

Nhưng tiếc là hôm sau, khi cô đưa Tô Nhất Niệm đi học thì lại là tài xế của nhà họ Tiêu đưa Tiêu Dự An đến. Dư Kiều định trả lại quà cho tài xế, nhưng người này bảo không thể tự quyết được, không có lệnh của sếp thì anh ta không dám nhận.

Bất đắc dĩ, Dư Kiều đành tạm cất cái túi trên xe, chờ xem buổi chiều đón con có gặp được anh hay không.

“Biển số kia là của một cô gái tên là Lâm Gia Nam ư?”, Hạ Nghênh vừa nói vừa nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, sao cậu lại bảo tớ điều tra người này?”

“Cậu đừng hỏi nhiều, bảo anh cậu đưa tài liệu của cô ta cho tớ là được”, Dư Tiêu Tiêu sa sầm mặt.

Hạ Nghênh nghe thấy giọng Dư Tiêu Tiêu không mấy vui vẻ nhưng vẫn đồng ý, ai bảo nhà họ Hạ của cô ta phải lấy lòng Dư Tiêu Tiêu chứ, làm cô ta phải theo hầu Dư Tiêu Tiêu như con cún vậy.

“Ừ, cậu chờ chút, chắc anh tớ sẽ tra ra nhanh thôi”.

20 phút sau, Dư Tiêu Tiêu đã nhận được thông tin cơ bản của Lâm Gia Nam. Giờ Lâm Gia Nam đang dạy ở một trường trung học ở thủ đô, môn dạy là hội hoạ.

“Hạ Nghênh, đi cùng tớ đến trường XX một chuyế

“Tiêu Tiêu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Hạ Nghênh, mấy năm qua tớ rất tốt với cậu đúng không? Còn xếp cho anh cậu một vị trí béo bở nữa, bố tớ làm ăn cũng hợp tác với nhà cậu, hôm nay cậu nên trả công tớ một chút”.

Hạ Nghênh: “Tiêu Tiêu, cậu muốn tớ làm gì, chỉ cần làm được thì tớ sẽ không thoái thác”.

“Cậu gọi thêm mấy chị em nữa, hôm nay tớ phải dạy cho con hồ ly tỉnh này một bài học”.

Dư Tiêu Tiêu nhớ tới cảnh hôm qua Tiêu Định Bân đứng nói chuyện với Lâm Gia Nam mãi mà tức nghẹn họng, cô ta sắp bùng nổ rồi.