Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 196: Xông lên, chị em



Giáo viên đúng không, giáo viên dạy học dạy người sao, hôm nay cô ta là muốn lột da hồ ly của cô ả xuống, để lãnh đạo, đồng nghiệp của cô ả nhìn xem, hồ ly tinh như cô ta vô liêm sỉ, rẻ tiền, quyến rũ chồng người khác thế nào!

Hạ Nghênh chạy vội gọi điện cho mấy chị em, rồi lại cẩn thận hỏi: “Tiêu Tiêu, cậu nói hồ ly tinh gì đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Dư Tiêu Tiêu khinh thường cười lạnh một tiếng: “Biết rõ người ta đã kết hôn, có vợ có con rồi, lại còn vắt hết óc lôi kéo làm quen, có ý đồ gì hả, nghĩ tôi không biết sao? Hạ Nghênh, lát nữa đến trường học, mấy lời vô nghĩa đừng nói nhiều, cứ hung hăng tát vào mặt cô ta cho tớ, có gì tớ chịu trách nhiệm!”

Hạ Nghênh nhớ đến mấy tư liệu mà anh trai cô †a gửi qua, Lâm Gia Nam kia chỉ là một cô gái tỉnh ngoài, chẳng qua chỉ vừa mới đến thử dạy ở trường kia, vẫn còn chưa lên chính thức, xem ra cũng không có lai lịch gì, lúc này trong lòng cô ta mới bình tĩnh, vỗ ngực nói: “Được, cậu cứ yên tâm đi Tiêu Tiêu, dám ức hiếp cậu thì chính là bắt nạt Hạ Nghênh tớ, tớ nhất định sẽ không nương tay”.

Đến bên ngoài trường trung học kia, nhân viên bảo vệ liếc nhìn biển số xe, lập tức cung kính mở cổng lớn.

Dư Tiêu Tiêu kiêu ngạo cười lạnh một tiếng, hôm nay cô ta phải dạy cho hồ ly tinh Lâm Gia Nam kia một bài học.

Kết hôn bốn năm rồi, đây lại là lần đầu tiên có phụ nữ dám nhăm nhe Tiêu Định Bân, quả thực không xem mợ chủ Tiêu cô ta đây không ra gì.

Sao Dư Tiêu Tiêu nuốt được cơn giận này chứ?

Hạ Nghênh hạ cửa kính xe, nâng cằm hỏi bảo vệ: “Giáo viên Lâm Gia Nam dạy tranh Trung Quốc trường các anh bây giờ đang ở đâu?”

“Phòng làm việc của giáo viên Lâm ở phía đông tầng một tòa nhà giảng dạy số ba”.

Hạ Nghênh ừ một tiếng, nâng cửa kính xe lên, xe trực tiếp dừng ngay dưới tòa nhà giảng dạy số ba.

Bởi vì một chân Dư Tiêu Tiêu đi hơi khập khiễng, nếu người không quen biết cô ta nhìn thoáng qua thì cũng không nhìn ra được, nhưng tâm bệnh cô ta quá nặng, chỉ cảm thấy toàn thế giới nhìn thấy mình thì sẽ âm thầm cười nhạo cô ta là người què.

Cho nên, mấy năm nay, hễ Dư Tiêu Tiêu ra ngoài thì đều mặc váy dài, cũng rất ít khi đi bộ, từng đôi giày của cô ta đều được thiết kế riêng, độ cao đế hai chiếc khác nhau, giảm bớt sự khác thường khi đi bộ của cô ta nhiều nhất có thể.

Hạ Nghênh mở cửa xe, tháo kính đen, liếc nhìn phòng làm việc ở phía Đông, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, có lẽ Lâm Gia Nam kia ở chỗ phòng làm việc đó, phòng đang mở cửa”.

Dư Tiêu Tiêu xuống xe, vẫn đeo kính đen như cũ, cô ta đi đường chậm hơn người bình thường đôi chút, Hạ Nghênh biết cô ta ky nhất là cái chân bị thương của mình, hận nhất là người khác nhìn mình với ánh mắt đồng cảm, vì vậy Hạ Nghênh căn bản không dám nhìn Dư Tiêu Tiêu nhiều.

Xe bọn họ vừa dừng lại, mấy giáo viên trong phòng làm việc đã chú ý đến, Lâm Gia Nam cũng liếc nhìn, nhưng cô ta không nhận ra chiếc xe này, mấy cô gái kia thì cô ấy không quen không biết, vì vậy cô ấy cũng không để tâm, tiếp tục viết giáo án của mình.

“Ai là Lâm Gia Naml” Hạ Nghênh đi đến cửa, cao giọng hỏi. “Các cô là ai vậy, tìm Gia Nam làm gì?”

“Đừng có nhiều lời như vậy, Lâm Gia Nam ở đâu?”

Lâm Gia Nam bỏ bút trong tay xuống, đứng dậy: “Là tôi, các cô tìm tôi có chuyện sao?”

Hạ Nghênh quan sát Lâm Gia Nam từ trên xuống dưới, cô ta không trang điểm, tóc cũng chỉ tùy ý búi lên, áo sơ mi quần jeans, trông cũng giống như sinh viên đại học chất phác đơn thuần.

Trong lòng Hạ Nghênh lại càng chắc chăn Lâm Gia Nam này chỉ là một cô gái bình thường, lập tức khí thế bùng nổ.

Cô ta không nói nhiều, vẫy tay với hai đồng bọn phía sau: “Xông lên, chị em, còn ngây ra đó làm gì, ra tay đi”.