Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 197: Phòng làm việc hỗn loạn



Hạ Nghênh vừa dứt lời thì tiện tay cầm ly nước trước mặt trực tiếp hất vào mặt Lâm Gia Nam, mà hai đồng bọn của cô ta cũng tiến lên theo, một người kéo tóc Lâm Gia Nam, một người nâng tay tát một cái.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy người trong phòng làm việc đều ngây người, đến khi phản ứng lại thì Lâm Gia Nam đã bị tát hai cái, nửa bên mặt đã sưng phù.

Lâm Gia Nam như đã bị đánh đến ngây dại, ngay cả đánh trả cũng không biết, nhưng lúc này, cô ấy muốn đánh trả cũng không thể, một mình cô ấy cũng không đánh lại ba người bọn họ.

“Các cô làm gì vậy, sao có thể ra tay đánh người như vậy!”. Mấy giáo viên lập tức xông lên muốn bảo vệ Lâm Gia Nam.

Dư Tiêu Tiêu nấy giờ vẫn đứng trước cửa không nói tiếng nào lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Chúng tôi đánh kẻ thứ ba vô liêm sỉ, là loại dụ dỗ chồng người khác, không được sao?”

“Cô nói ai vô liêm sỉ? Ai dụ dỗ chồng người khác?”. Lâm Gia Nam tức giận cả người run rẩy, môi mấp máy không ngừng, cô ấy nâng tay che mặt, hung hăng nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Cô nói rõ ràng cho tôi biết đi.

“Nói rõ ràng? Cô xứng sao! Hạ Nghênh, đánh tiếp cho tớ, đánh chết thì một mình Dư Tiêu Tiêu này chịu trách nhiệm!”

Dư Tiêu Tiêu cười lạnh, dứt khoát lấy điện thoại ra quay lại: “Cô Lâm, dám làm thì phải dám chịu chứ, đừng có làm gái điếm còn muốn lập đền thờ!”

“Cô thử mắng một câu nữa thử xem..”. Lâm Gia Nam đẩy người bên cạnh ra, tiến hai bước lao về phía Dư Tiêu Tiêu, nâng tay muốn đánh, Hạ Nghênh thấy vậy không nghĩ gì nhiều chỉ cắn răng cản lợi, bất chấp đứng chắn trước người Dư Tiêu Tiêu.

Dù sao, nếu hôm nay Dư Tiêu Tiêu chịu thiệt thì kết quả người bị trách mắng vẫn là cô ta.

Phòng làm việc hỗn loạn.

Lúc Tiêu Định Bân nhận điện thoại thì anh đang ở bên ngoài phòng thu âm, hai học sinh do giáo sư Triệu đề cử đang thử giọng bài “Lời của gió” trong phòng thu âm, vừa nấy anh đã nghe một cô gái họ Châu hát thử, đang chuẩn bị nghe học sinh tiếp theo hát.

Dư Kiều cũng đã chuẩn bị xong, đang định tiến vào phòng thu âm thì một nhân viên lại đi đến nói với cô: “Xin lỗi cô Tô, bên này tạm thời có chút chuyện, hôm nay cô tạm thời không cần hát thử nữa...”

Dư Kiều ngây người, nhưng cũng không để trong lòng.

Thật ra mới đầu lúc giáo sư Triệu tiến cử cô, cô vốn cũng không đồng ý.

Quảng trường Vi Phong ở thủ đô sắp khánh thành để đưa vào sử dụng rồi, nổi tiếng như vậy sao cô không biết được chứ?

Nghe nói đây là một trong những hạng mục quan trọng nhất năm nay của Tiêu Thị, tuy Dư Kiều nghĩ rằng bài hát chủ đề quảng cáo này đối với người phụ trách Tiêu Thị mà nói không phải chuyện gì lớn, cô cũng chưa chắc sẽ gặp Tiêu Định Bân, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn.

Cô về nước, chỉ là hy vọng theo học với giáo sư Triệu một năm, cô vẫn muốn quay về Thụy Sĩ cùng Tô Tẩm.

Nhưng giáo sư Triệu lại rất thích thanh âm và giọng hát của cô, khăng khăng đề cử cô đến thử xem, cô thực sự không có cách từ chối nên chỉ đành đồng ý.

Bởi vì mà hôm nay bỗng nhiên có chuyện xảy ra, lại khiến Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đàn chị tên Chu Man Quân kia rõ ràng lại không nghĩ như vậy?

Nào có chuyện xảy ra trùng hợp như vậy? Người †a cũng chỉ là giữ thể diện cho Tô Kiều thôi, dù sao cũng xem như là học trò của giáo sư Triệu, không phải sao?

Chu Man Quân một lòng muốn giành được ca khúc quảng cáo “Lời của gió ” này, thế nên đối với chuyện giáo sư Triệu đề cử cô ta và Tô Kiều, trong lòng cô ta có phần không vui.