Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 198: Tôi phải đi đón Bé Con



Cô ta theo học giáo sư Triệu năm năm, Tô Kiều mới về nước được bao lâu? Dựa vào đâu mà trao cơ hội cho Tô Kiều?

Nhưng đến bây giờ, sự bất mãn của cô ta đã hoàn toàn biến mất.

Rời khỏi phòng thu, trái ngược với thái độ thờ ơ trước đây dành cho Dư Kiều, Chu Man Quân bước tới và năm lấy cánh tay cô, tỏ vẻ quan tâm: “A Kiều, có chuyện gì thế, người đó vừa mới nói sao! Đang bình thường, tại sao không để cho cô hát?”

Dư Kiều cười nhạt đáp lời: “Tôi cũng không biết, bọn họ nói tạm thời có việc”.

Chu Man Quân mừng thầm trong lòng, nhưng không biểu hiện ra trên mặt: “Có thể có chuyện gì được chứ? Video quảng bá này cũng sắp đóng máy rồi, bài hát chủ đề vẫn chưa có, họ không để bụng sao? Tôi thấy rõ ràng là họ chỉ đang lừa cô thôi”.

Dư Kiều biết Chu Man Quân không thích mình, vẫn luôn muốn đảm nhận bài hát này, cô ta nói như vậy, trong lời nói còn mang theo vài tia vui mừng không thể che giấu.

“Có thể do người phụ trách thấy rất hài lòng về phần biểu diễn của chị Man Quân, nên cảm thấy không cần thiết để tôi hát nữa”.

Dư Kiều vừa nói vừa cười.

Chu Man Quân nghe xong thì có hơi bất ngờ, không ngờ Tô Kiều sẽ nói như vậy, lẽ nào cô không muốn hát “Lời của gió” sao? Cô ta còn lâu mới tin!. Truyện Dị Giới

Một cơ hội tốt như vậy đang ở trước mắt, ai mà không muốn?

Nực cười, đây là video quảng bá quan trọng nhất trong năm của tập đoàn Tiêu thị, không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật sừng sỏ tới tham dự, nếu có thể hợp tác, là cơ hội mở rộng quan hệ cực tốt, cũng có thể tạo quan hệ với Tiêu thị, con đường sự nghiệp về sau càng dễ đi hơn, cô ta không tin Tô Kiều không để ý.

Chu Man Quân đảo quanh tròng mắt: “A Kiều, hay là cô nhờ giáo sư Triệu hỏi thăm một chút, đây quả thật là cơ hội hiếm có...”

Dư Kiều giơ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh rút tay ra, nói với Chu Man Quân: “Thật ngại quá, bây giờ tôi phải đi đón Bé Con, lái xe từ đây đến trường phải mất chừng hai tiếng đồng hồ”.

“Ồ, vậy cô tranh thủ đi đi, tôi không giữ cô lại nữa.

Dư Kiều lịch sự cúi đầu với cô ta rồi quay người đi ra xe.

Chu Man Quân lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, xem ra lần này bài hát “Lời của gió” chắc chắn thuộc về Chu Man Quân cô ta rồi.

Nghĩ đến cảnh Tô Kiều thất vọng mà còn phải làm bộ dạng như không quan tâm, Chu Man Quân cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Đừng nhìn bề ngoài không quan tâm, nếu là thực sự không quan tâm, vì sao ngày thường không trang điểm ăn mặc chỉnh tề mà hôm nay lại chỉn chu cẩn thận như vậy?

Rõ ràng cô ta mới là học trò ưu tú nhất của giáo sư Triệu, loại tép tôm như Tô Kiều nghĩ mình là ai chứ? Dựa vào cái gì mà được giáo sư Triệu coi trọng, còn có xu thế đè đầu cô ta nữa chứ!

Nhưng mà, nghĩ lại thì Tô Kiều cũng đã có con rồi, thường thì người làm nghệ thuật rất ít khi có con sớm, xem ra, Tô Kiều này cũng không quá có chí tiến thủ, qua vài ngày nữa, chưa biết chừng còn có thêm đứa thứ hai, vậy không phải đã phụ công lao dạy dỗ vất vả của giáo sư Triệu rồi sao?