Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 201: Ngày mai gặp



Tiêu Dự An dừng bước, quay người lại.

Dư Kiều thả Bé Con xuống, mỉm cười nắm tay cô bé đi tới chỗ Tiêu Dự An: “Con... đang đợi dì sao?”

Tiêu Dự An suýt không kiềm chế được mà gật đầu lia lịa, nhưng vào giây cuối cùng, cậu vẫn hơi mất tự nhiên rụt rè gật nhẹ một cái.

Ý cười nơi đáy mắt Dư Kiều càng sâu hơn, vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Vậy, con tìm dì có chuyện gì không?”

Tiêu Dự An còn đang nghĩ nên trả lời thế nào, Bé Con đột nhiên cười haha: “Tiêu Dự An, cậu lại muốn ăn cơm mẹ tớ nấu, có đúng không?”

“Bé Con...”

Bé Con nhanh chóng bụm cái miệng nhỏ nhắn của mình lại.

Dư Kiều nhìn tai của Tiêu Dự An đã hồng lên một mảng, trong lòng đã rõ, sợ là đúng như những gì Bé Con nói. Chỉ là, tuy cô rất muốn đưa cậu bé về nhà chơi, nấu cơm cho cậu bé ăn, nhưng cô còn phải đi tìm Lâm Gia Nam, hôm nay thực sự không có thời gian.

“Dự An, rất xin lỗi con, hôm nay dì có việc bận, e là không thể về nhà nấu cơm, thế này đi, đợi cuối tuần này, dì làm đồ ngon đãi con và Bé Con ăn có được không?”

Ban đầu Tiêu Dự An nghe cô nói có việc bận, tâm trạng ngay lập tức sa sút mấy phần, nhưng lại nghe cô nói tới cuối tuần, cậu bé tức khắc lại vui trở lại.

Nếu tới vào tối nay thì cũng chỉ có thể ở lại một lúc, ăn cơm xong là phải về nhà, nhưng nếu là cuối tuần, cậu có thể nghĩ cách để ở lại nhà Tô Tô ít nhất là một ngày.

Cả ngày đều ở cạnh Tô Tô, nói không chừng còn được ngủ trưa cùng Tô Tô...

Tiêu Dự An thấy phấn chấn tức thì, người Tô Tô thật thơm, giường của Tô Tô chắc chắn cũng rất thơm.

Có thể năm trên giường của Tô Tô, đắp chăn của Tô Tô, gối lên gối đầu của Tô Tô, chỉ cần nghĩ tới thôi đã muốn nhảy cẵng lên.

Tiêu Dự An gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng”.

“Ngoan lắm”. Dư Kiều không nhịn được lại khẽ nhéo má cậu một cái.

Tiêu Dự An bị cô nhéo má cũng không hề tránh đi, thậm chí còn mong chờ Dư Kiều sẽ thơm cậu giống như làm với Bé Con.

Nhưng Dư Kiều cũng không có hành động nào khác, Tiêu Dự An không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Vậy chúng ta đi trước đây, tạm biệt Dự An”. “Tiêu Dự An, ngày mai gặp”.

“Ngày mai gặp!”. Thật hiếm khi thấy Tiêu Dự An vẫy tay với Bé Con, nhìn hai người họ lên xe rồi, cậu bé mới nhanh chóng quay trở lại xe nhà mình.

Người giúp việc cuối cùng cũng có thể yên tâm, nhanh chóng đuổi theo cậu chủ.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết anh ta cũng không tin cậu chủ nhỏ nhà mình sẽ cười nói vui vẻ với người khác, để người khác nựng má, còn muốn đến nhà người ta ăn cơm...

Phải biết là, ngay đến món điểm tâm mà mợ chủ làm thường ngày, Tiêu Dự An cũng chẳng chịu đụng đâu.

Tiêu Dự An một lần nữa lên xe, tự thắt dây an toàn, người giúp việc lên xe cùng, ngó sang khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ kia, trông thật ủ rũ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chỉ là một đứa nhỏ mà sao lúc nào dáng vẻ cũng u sầu thế chứ, nhưng cậu chủ nhỏ của bọn họ khác hẳn so với những đứa trẻ bình thường, người giúp việc nhìn lâu rồi nên cũng chẳng có gì kỳ quái.

Về đến Hoa Nguyệt Sơn, hiếm thấy Dư Tiêu Tiêu đã chờ sẵn dưới lầu.

Xe dừng trước hầm để xe, Dư Tiêu Tiêu nhanh chóng đi tới.

Không hiểu sao, hôm nay cô ta rõ ràng đi khập khiễng hơn mọi ngày, có lẽ là không xỏ đôi giày được thiết kế đặc biệt, hoặc cũng có thể là vì không có lí do gì phải giấu diếm.

Tiêu Dự An ở trong xe nhìn chăm chăm vào Dư Tiêu Tiêu, người giúp việc kéo ra cửa xe, cậu bé xuống xe, không giống như ngày trước là đi tới với khuôn mặt vô cảm, lần này cậu bé vẫn đứng yên.

Vành mắt Dư Tiêu Tiêu đỏ lên, tiến về phía trước muốn ôm Tiêu Dự An, nhưng cậu bé đã lùi về sau một bước, tránh né cô ta.

Dư Tiêu Tiêu sững người, có lẽ do hôm nay Tiêu Định Bân đã không nể mặt nên hiện tại cô ta vẫn đang ôm cơn giận trong lòng, hoặc cũng có thể là do Tiêu Dự An luôn lạnh nhạt với cô ta, cô ta thì một mực đè nén không bộc phát ra ngoài, nhưng hiện tại đã đạt tới giới hạn chịu đựng...