Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 244



Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, Tiêu Dự An cơ hồ có chút buồn bã.

“Dự An, phải làm thế nào mới khiến con để ý đến mẹ...” Dư Tiêu Tiêu che mặt thấp giọng khóc.

“Tiêu Dự An, cậu không thể đối xử với mẹ như vậy, đây là mẹ của cậu, đứa trẻ nào cũng phải yêu thương bảo vệ mẹ của mình!”

Khuôn mặt nhỏ của Nhất Niệm đanh lại, cô bé cảm thấy Tiêu Dự An làm vậy là không đúng, rất là sail

Tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu càng lớn hơn, cô ta nức nở vô cùng đáng thương.

“Đừng khóc nữa!”, Tiêu Dự An đột nhiên nói, Dư Tiêu Tiêu ngừng khóc, cô ta ngước đôi mắt ướt nhòe nhìn Tiêu Dự An: “Dự An?”

Mặt Tiêu Dự An vẫn không đổi sắc, nhưng vẫn đưa tay lên lau nước mắt cho Dư Tiêu Tiêu: “Buổi tối con muốn ăn thịt bò”.

Dư Tiêu Tiêu như thể không ngờ được Tiêu Dự An sẽ thay đổi thái độ, toàn thân phấn khích đến mức gần như không nói nên lời, mãi cho đến khi Tiêu Dự An nắm tay Nhất Niệm tiến ra cửa, cô ta mới vui vẻ đáp lại: “Ôi chao, được rồi, buổi tối mẹ sẽ làm thịt bò cho con, tự tay mẹ sẽ làm...”

Tiêu Dự An không nói thêm lời nào, mở cửa đi ra ngoài.

Nhất Niệm lại quay đầu cười tít mắt với Dư Tiêu Tiêu, ngọt ngào nói: “Tạm biệt dì!”. Truyện Bách Hợp

Cánh cửa đóng lại, nét vui mừng trên mặt Dư Tiêu Tiêu cũng dần thu lại.

Mẹ nói không sai, cho dù tính cách Tiêu Dự An có kì quái và trưởng thành đến đâu thì nó vẫn chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, chỉ cần cô ta dụng tâm, chắc chắn sẽ có khả năng thay đổi thế cục này.

Dư Tiêu Tiêu quay đầu nhìn phòng bếp, có lẽ tối nay sẽ làm mỳ thịt bò cho Tiêu Dự An, đây là một cơ hội hiếm có.

Tiêu Định Bân tắt video trước mặt, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên: “Tối qua bị ngắt điện khoảng hai mươi phút, từ camera giám sát cho thấy không có người thứ ba bước vào phòng tôi trong vòng hai mươi phút đó”.

Giang Nguyên gật đầu: “Chính xác là vậy, chúng tôi đã kiểm tra kĩ tất cả camera giám sát dẫn lên tầng 2, vào khoảng thời gian đó, xác thực không có ai ra vào”.

Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, sau hai mươi phút đồng hồ, Giang Nguyên, Tống Kiều cùng những người khác đã nhanh chóng lao vào phòng, anh vẫn còn đang ngủ thiếp đi trên tấm thảm.

Giang Nguyên cẩn thận quan sát mới phát hiện khóe miệng anh có vết máu, ban đầu anh còn nghĩ do đột ngột mất điện nên khiến bệnh cũ tái phát, sau đó không cẩn thận bị thương, nhưng sau khi bác sĩ Du kiểm tra lại cẩn thận, lại không phát hiện vết thương nào trên người anh, trên miệng cũng không hề bị thương.

“Giang Nguyên, cậu có còn nhớ lần xảy ra sự cố ở quán bar vào bốn năm trước không?”

“Tôi đương nhiên còn nhớ”.

“Lúc các cậu tìm thấy tôi ở quán bar, có phải cũng giống như đêm hôm trước không?”

Giang Nguyên gật đầu: “Đúng vậy”.

Tiêu Định Bân từ từ đứng dậy: “Nhưng đêm qua trong phòng tôi, ngoại trừ Dự An, cũng chỉ có Tô Kiều”.

Giang Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Tiêu Định Bân, anh ta đương nhiên biết mọi thứ liên quan đến Tiêu Định Bân, sự cố ở quán bar bốn năm trước, mấy người thân cận bọn họ đều biết, là mợ Tiêu bây giờ - trước kia là cô Dư đã cứu cậu chủ.

Tuy bây giờ Tiêu Định Bân đã có thể phục hồi lại bình thường, nhưng cũng không thể quên được việc mợ chủ đã liều mạng truyền máu cứu cậu chủ trong những năm đó.

“Cậu đi điều tra cô Tô Kiều đó một chút!” Tiêu Định Bân nhìn Giang Nguyên: “Không cần vội, bất cứ việc gì cũng phải điều tra từng bước cẩn thận”.

Tim Giang Nguyên đập như đánh trống, lập tức đáp lời: “Vâng”.

Đến giờ ăn tối, Tống Kiều đưa hai đứa nhỏ trở về, Nhất Niệm còn xách theo một cái xô nhỏ đựng tôm hùm, là do đoàn thủy thủ thấy họ đứng trên boong tàu xem đánh bắt tôm hùm đã tặng cho họ.