Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 245



Tống Kiều gọi điện cho Dư Kiều, nói rằng đợi sau khi ăn tối xong sẽ đưa Nhất Niệm về.

Nhìn xô tôm hùm này, hai đứa trẻ đều không nỡ ăn, Tống Kiều đành tìm một cái bể cá thả chúng ở trong đó, Nhất Niệm cầm một chiếc lưới nhỏ bắt tôm hùm, chơi rất vui vẻ, Dự An đối với loại trò chơi trẻ con này không mấy hứng thú, nhưng thấy Nhất Niệm chơi vui, cậu cũng chơi cùng với cô bé.

Dư Tiêu Tiêu cho đầu bếp về nghỉ ngơi, còn mình thì ở nhà bếp làm mỳ thịt bò, lúc Tiêu Định Bân về, liền thấy một khung cảnh rất đẹp mắt.

“Mỳ thịt bò đã làm xong, các con đi rửa tay trước rồi ra ăn"

Dư Tiêu Tiêu từ trong nhà bếp ló đầu ra nói với hai đứa nhỏ.

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Tiêu Định Bân, Dư Tiêu Tiêu giật thót, lập tức tỏ vẻ hơi sợ hãi nói: “Định Bân, anh về rồi... là Dự An nói muốn ăn thịt bò em làm, nên em mới cho đầu bếp nghỉ...”

Tiêu Định Bân có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

Dư Tiêu Tiêu lúc này mới thả lỏng đôi chút “Vậy em đi cắt thịt bò...”

Lúc hai đứa nhỏ trở lại nhà ăn sau khi đã rửa tay, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Dư Tiêu Tiêu phát ra từ trong bếp, Tiêu Định Bân đứng dậy đi vào bếp, Nhất Niệm cũng kéo Dự An chạy vào.

Tay Dư Tiêu Tiêu chảy rất nhiều máu, ngay cả chiếc khăn dùng để bụm vết thương cũng ướt sũng.

“Dự An... mẹ cậu chảy máu rồi!"”, Nhất Niệm sợ hãi không dám nhìn, Tiêu Dự An mím môi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Khi Tiêu Định Bân khử trùng và băng bó tay cho cô ta, vẻ mặt của Tiêu Dự An rất nghiêm túc, cho đến khi vết thương của Dư Tiêu Tiêu ngừng chảy máu, cậu bé mới thả lỏng.

“Mấy ngày tới đừng làm gì hết, vết thương khá sâu, đừng đụng vào nước..."

“Mỳ làm sắp nấu xong rồi..”, Dư Tiêu Tiêu mắt ửng đỏ nhìn Tiêu Định Bân: “Khó khăn lắm Dự An mới muốn ăn mỳ

_,)

em làm, để em nấu cho xong đã...

Cô ta nói xong muốn đứng dậy, Tiêu Định Bân lại giữ lại: “Nghỉ ngơi một lúc đi, để anh làm”.

“Nhưng mà Dự An...”, Dư Tiêu Tiêu cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Có phải em rất vô dụng, ngay cả làm một bát mỳ thịt bò cũng để cắt vào tay... Em thực sự không phải là người mẹ tốt...”

Một bàn tay nhỏ nhắn khẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt cô ta, Dư Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, “Dự An...”

“Đừng khóc!”

Dư Tiêu Tiêu ôm cậu bé vào trong lòng: “Được, được, mẹ không khóc, không khóc...”

Dường như Tiêu Dự An vẫn chưa quen với sự gần gũi như vậy, hơi vùng vây một chút, nhưng cuối cùng, Dư Tiêu Tiêu vẫn ôm chặt cậu bé.

Ngày thứ ba, chiếc du thuyền khổng lồ bắt đầu hành trình trở về.

Những vị khách trên tàu có chút tiếc nuối, suy cho cùng, ba ngày vừa rồi là thời gian nhàn rỗi hiếm có, trên du thuyền có đủ loại phương tiện giải trí, môn cờ vua mà nam giới yêu thích, đua ngựa, đấu trường thể thao... đều thuộc hạng cao cấp nhất, còn có khu làm đẹp cho phụ nữ, các cửa hàng boutique sang trọng cao cấp, hàng loạt nhà hàng năm sao đẳng cấp quốc tế, muốn gì có nấy, nói đơn giản nó giống như một thiên đường biển di động.

Trong ba ngày qua Lâm Gia Nam cũng không hề quay lại phòng của Dư Kiều, lúc nói chuyện điện thoại, Dư Kiều cũng không hỏi han đến những vấn đề cá nhân của cô ấy.

Ban ngày Nhất Niệm hầu như đều sẽ đến chơi cùng Dự An, Dư Kiều quả thực có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Đến ngày thứ ba khi trở về, Dư Kiều ăn xong bữa sáng, Tống Kiều đón Nhất Niệm đi, cô lại không vội rời đi mà đứng hóng gió biển trên boong tàu một lúc, đang tính rời đi thì có một thanh niên rất đẹp trai đã ngăn cô lại.