Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 34: Tôi ngay bây giờ sẽ rời đi



Dư Kiều chỉ yên lặng nhìn cô ta.

“Nói chuyện với mày đúng là không thú vị chút nào, ngay cả đáp trả cũng không biết”. Dư Tiêu Tiêu nhổ nước bọt, vén tóc dịu dàng nói: “Đúng rồi, máu dự trữ trong kho máu không còn nhiều, lát nữa sẽ có người đến lấy máu của mày”.

Dư Tiêu Tiêu từ trên cao nhìn xuống cô: “Thật không biết mày như này thì có thể gắng gượng được mấy ngày, tốt nhất là mày cầu nguyện bản thân đừng chết, băng không tao nhất định sẽ băm mẹ mày thành thịt cho chó ăn”.

Dư Tiêu Tiêu vừa dứt lời, bỗng nhiên lại nghe được bên ngoài có tiếng động truyền đến, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.

Cô ta trong lòng căng thẳng, lập tức chạy đuổi ra ngoài: “Ai, ai ở bên ngoài?”

Thím Lý bị doạ sợ mất hồn mất vía, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, lại không cẩn thận trẹo. chân, bà cố gắng chịu đau, khập khiễng tiếp tục chạy ra bên ngoài.

Bà ấy vô tình nghe thấy bí mật đáng sợ như vậy, Dư Tiêu Tiêu chắc chăn sẽ không bỏ qua cho bà ấy.

Nói không chừng, nói không chừng còn có thể giết bà...

Thím Lý càng nghĩ càng sợ, bước chân càng thêm hoảng loạn, còn chưa chạy ra khỏi tầng hầm, bà bỗng nhiên lại vấp phải thứ gì đó, trực tiếp bổ nhào xuống mặt đất.

Thím Lý hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu với vẻ mặt u ám đứng ở phía sau cách đó không xa, khoé miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm, đang nhìn bà.

Thím Lý sợ đến mất hồn mất vía, “Cô chủ, cô chủ tôi chưa nghe thấy gì cả...”

ì “Không nghe thấy gì, bà sợ đến như vậy? Bà chạy cái gì?”

Dư Tiêu Tiêu từng bước tiến lên trước, trên cao ¿. nhìn xuống thím Lý: “Không muốn chết thì nghe lời tôi, chủ động rời khỏi nhà họ Tiêu, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa”.

“Tôi đi, tôi ngay bây giờ sẽ rời đi..."

“Biết làm thế nào để không khiến người khác. nghi ngờ chứ?”

“Biết, tôi biết”. “Đừng có nghĩ đến việc giở trò, cũng đừng nghĩ chơi xấu tôi, bà có thể thử xem, Định Bân và ông chủ nghe bà, hay là nghe lời của ân nhân cứu mạng là tôi”.

“Tôi không nói lung tung, cô Dư yên tâm đi, tôi không muốn chết, tôi sẽ không nói lung tung đâu”.

Dư Tiêu Tiêu hài lòng gật đầu: “Cút đi”.

Thím Lý đứng lên từ mặt đất, khập khiễng rời khỏi tầng hầm.

Bà đã ở nhà họ Tiêu nhiều năm, có thể nói là nhìn thấy Tiêu Định Bân lớn lên, hiện giờ bà không cẩn thận ngã bị thương ở chân, muốn từ chức về quê tịnh dưỡng, Tiêu Định Bân đương nhiên sẽ đồng ý ngay, không chỉ như thế, còn trả cho bà một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.

Thím Lý rời khỏi nhà họ Tiêu ngay tối hôm đó.