Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 149



“cô Chung.” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên xuất hiện, cắt đứt lời nói còn chưa nói ra của cô.

Lộ Hàng đẹp trai và dịu dàng, rất được lòng các nữ nhân Khi anh ta đi tới, nụ cười trên mặt cô gái ở quầy lễ tân càng tươi hơn: "Anh Lộ."

Lộ Hàng gật đầu, cụ thể giải thích: "cô Chung là khách quý của Phó tiên sinh, về sau nhìn thấy trực tiếp cho qua."

Những người đến công ty tìm Phó tổng, ngoại trừ khách hàng, có rất ít phụ nữ trẻ và chưa ai từng có đãi ngộ như vậy.

Cô gái ở quầy lễ tân hơi kinh ngạc, ánh mắt cô không khỏi theo bản năng mà nhìn Chung Lệ một lần nữa: “Thật xin lỗi, cô Chung.”

Chung Lê nhìn Lộ Hàng, tỏ vẻ không hài lòng với cách xưng hô của anh ta: "Về sau ở bên ngoài gọi tôi là bà chủ."

Lộ Hằng không ngừng mỉm cười: "Được, bà chủ."

Anh ta cung kính vươn tay: "Cô đi theo tôi."

Đôi mắt đẹp của Chung Lê ý vị không rõ nhìn chằm chằm anh ta trong hai giây, rồi mới cất bước.

Lộ Hàng quẹt thẻ mở thang máy, đưa cô vào thang máy chuyên dụng rồi nhấn nút tâng 38.

Anh ta đứng phía sau Chung Lê giữ một khoảng cách rất thận trọng, Chung Lê quay đầu lại và liếc anh ta: "Làm sao anh biết tôi sẽ đến?"

Lý do Lộ Hàng đưa ra rất thuyết phục: "Tôi vừa ra ngoài làm việc cho Phó tổng mới về, tôi đến sớm hơn cô một chút, thì nghe thấy giọng nói của cô."

"Thật sao." Chung Lê lại hỏi: "Chồng tôi đâu?”

"Phó tổng đang họp, còn khoảng mười lăm phút nữa sẽ kết thúc."

"Bắt đầu từ khi nào?”

Lộ Hàng một năm một mười trả lời "Hai mươi phút trước."

Vào phòng họp hai mươi phút trước, vì vậy nhất định anh sẽ không có thời gian để đề phòng và cất những thứ mà không muốn cô nhìn thấy.

Chung Lê an tâm, tin vào lý trí của mình.

Văn phòng của Phó Văn Thâm nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, bên ngoài văn phòng là khu vực làm việc của phòng chủ tịch, các thư ký đang yên tĩnh làm việc.

Chung Lê đi ngang qua nhìn kỹ, có cả nam và nữ, độ tuổi khác nhau, tất cả đều mặc trang phục chỉnh †ề, các cô gái thì trang điểm nhẹ nhàng cũng rất phù hợp với không khí làm việc, không có đối tượng quá quyến rũ khả nghỉ nào..

Lộ Hàng đưa Chung Lê vào văn phòng liền đóng cửa lại đi ra.

Chung Lê đặt hộp thức ăn lên bàn trà, và theo chỉ dẫn của Triệu Tinh Xán, cô thong thả dạo quanh văn phòng.

Không có ảnh trên bàn, pass.

Tìm máy tính dậy điền mật khẩu vào, pass.

Các tủ chất đầy tài liệu hồ sơ với số thứ tự, pass...

Huh? Có phòng nào khác bên trong không?

Chung Lê đi mở cửa, đó là một phòng nghỉ ngơi có giường, bàn, tủ quần áo, mọi thứ đều rất đơn giản.

Cô thậm chí còn mở tủ quần áo ra kiểm tra, đừng nói đến dấu vết của phụ nữ, ngoại trừ vài bộ âu phục và áo sơ mi, ngay cả đồ của Phó Văn Thâm cũng khó tìm thấy.

Chung Lê trở lại bàn làm việc, mở ngăn kéo ra và nhìn qua.

Vào cuối cuộc họp, phó giám đốc tới hỏi Phó Văn 'Thâm có muốn ăn trưa cùng nhau không, nhân tiện nói về công việc.

Vẻ mặt của Phó Văn Thâm bình thản, nói thẳng thừng, "Tôi có hẹn rồi."

Khi anh trở lại văn phòng, Lộ Hàng báo cáo nói cô đang ở bên trong, Phó Văn Thâm nghe vậy mở cửa đi vòa

Phòng làm việc không khác gì lúc anh rời đi, ngoại trừ hộp thức ăn trên bàn trà thì trong phòng không có bóng dáng ai.

Anh khựng lại, đóng cửa bước vào.

Chiếc ghế da màu đen phía sau bàn quay nửa vòng, Chung Lê ngồi trên đó, mặc một chiếc áo len ca rô màu tím có màu tương phản, và chiếc váy da cũng màu tím. Lộ ra một đoạn cổ chân, như thể lăn qua sữa bò trắng đến phát sáng.

Văn phòng tông đen trắng xám nhàm chán và lạnh lão, có cô ở trong đó lại rực rỡ khó bỏ qua.

Hôm nay cô có trang điểm, lông mày và mắt được chuốt nhẹ rất bắt mắt, đôi môi màu đỏ hoang dại rất hợp với mái tóc đen, thật xinh đẹp ngồi trên ghế của anh.

Chỉ là lông mày hơi cau lại, tựa hồ như có cái gì không hài lòng.

Gô quay đầu nhìn anh, cằm hơi nhếch lên, ra lệnh: “Tiểu Phó, đưa báo cáo tài chính quý trước cho tôi xem.”