Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 150



Cô làm ra tư thế rất giống như Chung tổng.

Phó Văn Thâm nhìn cô một lúc, vẻ mặt không thay đổi, lấy ra một bản sao từ dưới chồng tài liệu trên bàn và qua bàn đưa cho cô.

Chung Lê hỏi: "Đây là gì?"

Phó Văn Thâm nói: "Báo cáo tài chính của quý Trước."

Thực sự đưa cho cô, không ngờ anh lại hợp tác như vậy.

Chung tổng hắng giọng, cầm lấy tài liệu và mở ra đọc.

Cô có thể hiểu một số báo cáo tài chính, nhưng điều đó không tránh khỏi khi đọc nó vẫn có sự nhàm chán, nhưng nếu đây là bản báo cáo về tiểu yêu tinh kia, thì nói không chừng Chung Lê có thể sẽ có khả năng quan tâm hơn và đọc nó một cách cẩn thận.

Chung Lê lật xem bản báo cáo, nhưng Phó Văn 'Thâm cũng không quấy rây cũng không giục cô đứng dậy.

Lúc Lộ Hàng gõ cửa và bước vào, liền nhìn thấy Chung Lê đang ngồi trên ghế của ông chủ, còn Phó Văn Thâm thì đứng trước bàn làm việc, lập tức sửng sốt một lúc.

Chung Lê ngước mắt lên khỏi tài liệu và nhìn anh ta.

Chung tổng lại nói một lần nữa: "Có chuyện gì."

Lộ Hàng vô thức nhìn về phía Phó Văn Thâm, không biết hai người họ lại đang chơi trò gì.

Phó Văn Thâm đứng trước bàn, cầm một phần tư liệu xem cũng không nói gì, là thái độ ngầm đồng ý.

Mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng Lộ Hàng vẫn phối hợp mà báo cáo với Chung Lê.

"Ban tổ chức cuộc thi thiết kế đã điều tra báo cáo đạo văn của tác phẩm số 396. Tác giả nguyên tác Tiêu đã chứng minh cô ấy mới là tác giả gốc và cô ấy có một bản ghi video ghi chép chứng minh. Tác giả của số 396 cũng đã thừa nhận việc mình ăn cắp ý tưởng, ban tổ chức cũng đã có văn bản thông báo truất quyền dự thi của anh ta, đồng thời mở trường hợp đặc biệt cho Tiêu, cho phép cô ấy tiếp tục sử dụng tác phẩm số 396 để tham gia vào việc xem xét và bình chọn tiếp theo."

Lần trước hội sở dùng sai cách để lấy lòng Phó Văn Thâm, hội trưởng Lý một mực lo sợ và muốn cố gắng bù đắp nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Lần này, khi vấn đề của Tiêu xuất hiện, ngay lập tức ông ta chú ý đến nó và chỉ mất thời gian ba ngày đã nhanh chóng làm sáng tỏ mọi việc.

Phó hội trưởng Tiền trước đó vốn có mâu thuẫn với ông ta, vừa hay lần này bắt được nhược điểm nên ông ta nhân ngay cơ hội này đình chỉ cách chức và chờ hội đồng trừng phạt xử lý.

"Xử lý nhanh như vậy?" Chung Lê rất hài lòng với hiệu quả công việc của bọn họ, khen ngợi: "Làm tốt lắm."

Lộ Hàng khiêm tốn nói: "Cô quá khen, chuyện này chủ yếu là chuyện liên quan đến cuộc thi, do ban tổ chức. xử lý, tôi không dám nhận công."

"Có anh ở đây thì tôi khen thôi. Đừng khiêm tốn, anh Lộ của chúng ta rất ưu tú, xứng đáng được khen."

Chung Lê khi nói chuyện sẽ nhìn vào mắt mọi người, lông mày và đôi mắt của cô rất đẹp, ánh mắt chân thành mà mạnh mẽ, có lẽ vì vậy mà mọi điều cô nói đều rất chân thành và ngọt ngào.

Về điểm này, cô và Phó Văn Thâm hoàn toàn trái ngược nhau.

Phó Văn Thâm sẽ thưởng cao cho cấp dưới của mình, hoặc thăng chức và tăng lương, nhưng anh lại khó nói ra những lời khen ngợi.

Lộ Hàng lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn nghề nghiệp nhưng lại thêm hai phần chân thành, anh ta khẽ cúi đầu: “Cám ơn bà chủ."

Phó Văn Thâm khẽ nhướng mi, ánh mắt chuyển từ tài liệu trong tay sang anh ta.

Lộ Hàng lúc này mới ý thức được mình gọi rất trôi chảy, trong lòng có chút khẩn trương, dùng ngón trỏ chỉnh lại kính, vội vàng nghĩ xem có thể dùng lý do gì để cứu vãn sai lầm của mình.

Ánh mắt anh cũng không giao động nhiều, Phó Văn 'Thâm bình tĩnh nói: "Đi ra ngoài."

Chung Lê cảm thấy mình diễn cũng đã đủ rồi, liền đứng dậy khỏi ghế của Phó Văn Thâm và tiếp tục đóng vai một người vợ tốt mang cho chồng bữa trưa tình yêu.

"Chồng, anh có đói không? em mang tới cho anh cơm trưa tình yêu nè."