Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 152



Lê: [? Tại sao? ]

Mạnh Nghênh lập tức thay đổi lời nói: [Thì..., một tên cặn bã như Phó Văn Thâm nhất định là một kẻ mưu mô và đáng sợi ]

Triệu Tinh Xán trịnh trọng nói: [Quả nhiên là anh 'Thâm, làm việc gì cũng thận trọng như vậy. Vậy kế tiếp, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm kiểm tra điện thoại di động của anh ấy. ]

Không dễ để kiểm tra điện thoại di động của Phó Văn Thâm, Chung Lê không biết mật khẩu và cũng rất khó tìm được cơ hội.

Vài ngày sau, Phó Văn Thâm có một bữa tiệc tối, lúc về đến nhà thì đã muộn.

Anh cởi khuy vest, nới lỏng cà vạt và bước vào phòng ngủ, bên cạnh giường một bóng người đang cúi xuống.

Chiếc váy ngủ màu hồng mềm mại ôm sát theo. đường sống lưng mượt mà, vòng cong nhấp nhô thu hẹp đến eo, rồi nhẹ nhàng tỉnh tế buông xuống.

Cô đi chân trần, một chân quỳ trên giường anh, sột soạt gì đó.

Miệng lẩm bẩm một tiếng: "Ngày hôm nay, không tin tôi sẽ không trị được."

Phó Văn Thâm đứng ở cửa và nhìn một lúc, sau đó nói: "Em đang làm gì vậy?"

Nghe thấy thanh âm, cô quay người lại, góc nghiêng lộ ra một con mèo trắng đang nằm trên giường, trương bụng không chịu dậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Lê vừa mới tắm xong đã hoàn toàn trắng bệch dưới ánh đèn, bởi vì mới chiến đấu với Tây Tây, con mèo nặng mười bốn cân, làn da trắng phớt lên màu hồng.

Cô thở ra một hơi, ngồi thẳng người, nhíu mày than thở: “Nó chơi xấu, không chịu quay về với tôi.”

Con mèo này đã bắt đầu dính với Phó Văn Thâm ngay từ những ngày đầu tiên, lần nào cũng lẻn vào phòng anh, gần đây càng ngày càng hung hãn, thậm chí còn ở trong phòng vào ban đêm.

Phó Văn Thâm ngủ ở đây, nó bỏ rơi cô, chủ nhân thực sự của mình.

Bình thường nó thường lười nhác, ăn cơm hay uống nước cũng là dì Ngô phải dỗ dành đút cho, ngược lại lúc cùng cô đánh nhau lại rất có sức lực.

Chung Lê rất đau lòng trước hành vi phản bội này, đây là con mèo mà cô đã nuôi hơn mười năm, nếu lúc cô ly hôn với Phó Văn Thâm, nó theo anh thì cô còn để mặt mũi ở đâu!

Tây Tây nằm sấp trên tấm chăn bông màu xám đen, quẫy đuôi và đối với sự lên án của cô thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Phó Văn Thâm đi đến và cúi người ôm Tây Tây từ trên giường lên.

Không biết là do khí lực hay là bởi vì mị lực của anh, mà Tây Tây cũng không giãy giụa, Phó Văn Thâm dễ dàng đưa con mèo cho Chung Lê.

Chung Lê không nhận, đôi mắt cô hơi sáng lên khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh: "Anh uống rượu hả?"

Phó Văn Thâm khẽ "hừm" một tiếng. "Anh uống nhiều lắm sao? Mùi nồng quá."

Cô rướn người lên ngửi, nhăn mũi một cái rồi thụt về. Phó Văn Thâm nói, "Không nhiều."

Anh còn nói không có nhiều, tửu lượng kém nói không chừng ngửi thôi cũng cảm thấy say.

"Uống nhiều rượu như vậy anh có cảm thấy nhức đầu không, mau ngồi xuống, tôi đi pha cho anh một cốc. nước mật ong."

Chung Lê kéo Phó Văn Thâm đến ghế sofa, bảo anh ngồi xuống rồi chạy từng bước nhỏ vào phòng bếp.

Bình thường đại tiểu thư muốn uống nước cũng thường nhờ người ta rót cho mình, nay lại tự tay pha cho. anh một cốc nước mật ong, còn tự tay bưng tới, ân cần, ôn nhu như nước mời anh uống.

Vừa nãy cô còn đang không vui vì con mèo quá bám lấy anh, lúc này lại đột nhiên hưng phấn nhìn anh với ánh mắt rực lửa.

Phó Văn Thâm nhìn cô một cái, cầm lấy cốc nước và dưới cái nhìn trực tiếp của cô uống từng hớp một.

Chung Lê ân cần chạy từ bên cạnh anh đến sau ghế sô pha: "Chồng vất vả rồi, để em xoa bóp cho anh."

Cô nhẹ nhàng ấn những ngón tay của mình lên huyện thái dương của Phó Văn Thâm rồi từ từ xoa bóp chúng.

Trời càng lúc càng tối, đồng hồ cũng đã điểm mười một giờ.

Chung Lê đã tắm rửa sạch sẽ và thay bộ đồ ngủ, mùi hương trên người cô đều rất mềm mại. Cô đứng phía sau Phó Văn Thâm, hương thơm thoang thoảng bao trọn lấy anh.

Thật khó để Phó Văn Thâm rời sự chú ý khỏi những ngón tay mềm mại của cô.

Chung Lê đã từng mát-xa cho bà của mình, kỹ thuật rất tốt, trí nhớ về cách làm vẫn còn. Lại hiếm khi cô có đủ kiên nhẫn để phục vụ Phó Văn Thâm, nên cô xoa bóp cho anh một cách rất khéo léo và nhẹ nhàng.

Một lúc sau, Phó Văn Thâm dựa đầu vào ghế sô pha và nhắm mắt ngủ thiếp đi.