Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 190



Chung Lê thậm chí còn tự hỏi liệu phòng ngủ chính có trở thành một căn phòng trống hay không.

Nó nhiêu hơn những gì cô mang theo khi cô sống ở đây vài ngày trước, và sẽ ở đây trong ba đến năm tháng không thành vấn đề.

Chung Lê thậm chí còn không nhớ mang theo quần áo của mình, chắc chăn là Phó Văn Thâm đã xử lý.

không muốn chạy việc vặt cho cô nữa, phải không? Đồ đểu!

Dì Ngô đi đi lại lại nhiều lần, bận rộn đến mười giờ rưỡi, đến lúc Chung Lệ nghỉ ngơi, dì gần như đã chuẩn bị xong xuôi.

Không lâu sau Phó Văn Thâm quay lại, anh yêu cầu dì mang quần áo và đồ đạc của Chung Lê lên phòng anh.

Hai người mỗi ngày đều thay đổi, hôm nay ở, ngày maại lại quay về, chưa ở lại một đêm lại chuyển về, dì Ngô thật sự không hiểu tâm tư của bọn họ, cũng không biết lần này Chung Lê sẽ ở lại bao lâu, dì hỏi anh: "lấy bao nhiêu đây?”

Lúc đó, Phó Văn Thâm đang đứng trước quầy bar, đặt chiếc cốc dưới vòi uống nước, giọng nói của anh bình tĩnh và thờ ơ giữa tiếng nước chảy yếu ớt "Lấy hết đi"

Vào ngày tổ chức tiệc chào mừng, Phó Văn Thâm có việc, buổi sáng anh thay áo sơ mi và quần tây trong phòng để đồ, khi anh đang thắt cà vạt trước gương thì có tiếng bước chân chần chừ của Chung Lê từ phía sau đi vao.

Cô thường vẫn còn ngủ vào giờ này, nhưng hôm nay bằng cách nào đó cô đã tỉnh, Ngáp một cách uể oải, cô bước đến bên anh và giật lấy chiếc cà vạt chưa thắt từ tay anh.

Cô vẫn đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng mạ vàng của Mỹ nhân ngư Cơ Lưu, với những đường ren tinh tế ở ngực và mép váy.

Đứng trước mặt anh, giúp anh thất cà vạt với vẻ mặt nghiêm túc.

“Hôm nay anh đi đâu vậy?” Cô vừa mới ngủ dậy, giọng nói không hề nhẹ nhàng như thường ngày.

Phó Văn Thâm hướng mắt về cô: “Công ty.”

“Buổi chiều thì sao?”

“Gặp khách hàng.”

Khách hàng? Chung Lê rất nghi ngờ rằng đây là vỏ bọc để anh gặp con yêu tinh kia. Cô nói “uh” chiếc cà vạt trên tay cô mãi chưa thắt xong.

Chuyện này tưởng chừng rất đơn giản, sao lại khó làm đến vậy?

Cô miệt mài suy ngẫm và thử nhiều lần mà không thành công, vì vậy cô phải thừa nhận rằng hành động đức hạnh của mình lần này thất bại.

Nhưng cô không thể đeo cà vạt, chẳng phải bởi vì tên cặn bã này đã hai năm nay không về nhà sao. Không thể trách cô.

Gô rõ ràng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây và đã sai ngay từ bước đầu tiên.

Phó Văn Thâm nhìn cô loay hoay trước ngực anh, nắm chặt hai đầu cà vạt, thử cái này cái kia. Kiên nhẫn để cô làm đi làm lại vài phút trước khi nói: "nghịch đủ chưa?"

“tôi không biết.” Chung Lê buông tay ra, tự tin đè trách nhiệm lên đầu anh, “Ai bảo trước đây anh không cho tôi thắt cho anh, cái này cần phải luyện tập.”

Phó Văn Thâm không nhận lỗi cũng không bác bỏ, anh lại cầm lấy chiếc cà vạt và dễ dàng thắt xong. Cô đang học rất nghiêm túc, chăm chú nhìn động tác của anh.

Phó Văn Thâm với lấy bộ đồ, nhưng cô bất ngờ ôm lấy anh, vòng tay ôm chặt eo anh và áp cả người vào người anh. “Tôi có thể ôm một cái không?” Cô ôm xong rồi mới hỏi.

Cô ở trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang ngước lên, háo hức nhìn anh, giống như một con thú nhỏ đang cầu xin sự chú ý.

Với khoảng cách ngắn như vậy, nếu Phó Văn Thâm cúi đầu xuống, anh có thể dễ dàng hôn lên mắt cô.

Phó Văn Thâm dừng lại và vòng tay ôm lấy cô.