Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 191



Nhiệt độ sưởi sàn trong phòng ngủ của anh không cao, nó thấp hơn nhiệt độ bình thường của Chung Lê một hoặc hai độ.

Nhưng cô vừa mới ra khỏi chiếc giường êm ái sau khi ngủ cả đêm, và cơ thể cô vẫn còn ấm. Đôi khi Phó Văn Thâm sẽ tự hỏi liệu cô ấy quá ngây thơ hay cố tình quyến rũ, quấn quýt trong vòng tay anh và dụi mặt vào ngực anh.

Cô nhoài về phía áo anh và ngửi vài lần, như để kiểm tra xem có mùi gì của mình không.

Sau khi xác nhận rằng chiếc áo của anh đã đủ thơm,

Chung Lê hài lòng và rời khỏi anh mà không do dự.

Sữa dưỡng thể tối hôm qua cô dùng có mùi thơm rất lâu, cả ngày hôm nay chắc sẽ không biến mất, tiểu yêu tinh lại gần anh gần sẽ ngửi thấy.

Chung Lê vui vẻ vẫy tay với anh: “bye bye chồng ~”

Phó Văn Thâm đã tổ chức hai cuộc họp vào buổi sáng và gặp đại diện của nhà xưởng Thụy Sĩ vào buổi chiều để chính thức ký hợp đồng.

Sau ba giờ, thẻ ghi nợ của anh ấy bắt đầu thường xuyên nhắc nhở anh ấy về tình trạng tiêu dùng của mình.

Đó là những thứ Chung Lê thích mua, túi xách, giày dép và những bộ váy cao cấp đặt trước, ngoài ra, trong ngày hôm nay cô còn mua một mạch ba cửa hàng ở khu trung tâm thương mại. Sau khi hợp đồng được ký kết và trở lại văn phòng, Phó Văn Thâm mới có thời gian để kiểm tra thông tin. Chung Lê đã gửi hợp đồng cửa hàng qua cho anh. [Chồng à, ở nhà hàng này lúc nào cũng có người xếp hàng, em mua để sau này anh muốn đi ăn không phải xếp hàng, anh nhớ thanh toán hóa đơn nhé,

kèm theo icon "Cảm ơn chồng".

Vào buổi tối, xe Mẹc của Trình Vũ Ngũ lái đến bãi đậu xe chuyên dụng của Five-Joy, và trả lời tin nhắn của Hứa Dịch Châu nói rằng anh ấy đã đến cửa và sẽ vào ngay.

Trước khi đi ra ngoài, ông cụ gọi anh lại đây nói chuyện, nói anh một trận, lãng phí

thời gian, những người khác cũng đã đến rồi.

Trình Vũ Ngũ đóng sầm cửa xe và đang sải bước vào trong thì nhận được cuộc gọi từ bà của mình. “Tiểu Ngũ Ngũ cháu ở đâu?”

“Cháu vừa mới đến Five-.Joy, có chuyện gì vậy bà.”

Chung Lê nhẹ giọng nói, “À, tôi vừa đi ngang qua nên tiện ghé qua thăm cậu.”

Trình Vũ Ngũ đang muốn nói điều gì đó, nhưng đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đang đứng trước cửa quán.

trời đã tối từ lâu nhưng điều đó không thể ngăn cô †ỏa sáng một cách xinh đẹp.

Về vấn đề nhan sắc, Chung Lê chưa bao giờ làm ai thất vọng, các đường nét trên khuôn mặt cô vốn đã sáng sủa xinh đẹp, thỉnh thoảng còn trang điểm kỹ càng, dễ dàng trông như minh tinh.

Nhiệt độ ngoài trời xuống thấp, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng sữa, mảnh mai và duyên dáng, xinh đẹp đứng đó. Giống như một con thiên nga trắng đứng ung dung, mỗi con chim bay ngang qua đều liếc nhìn thêm vài lần.

Trình Vũ Ngũ cúp điện thoại và chạy tới, Chung Lê đưa cho anh chiếc bánh mà anh ấy đã mang đến: "Bánh pho mát ở đây rất ngon, tôi đã mang nó cho cậu."

"xem ra bà nội vẫn yêu cháu." Trình Vũ Ngũ vui vẻ nhận lấy, " Đi thôi, chúng ta cùng vào đi. Ông nội và anh Thâm đều ở đây."

Chung Lê có vẻ ngạc nhiên: “Tại sao họ lại ở đây?”

“hôm nay tiếp đón Thanh Mạn.”

Trình Vũ Ngũ nói: “cô không biết à?”

Chung Lê: “Tôi không biết.”

Chung Lê không để cho anh ta có thời gian suy nghĩ, nhẹ nhàng giơ lên cánh tay thon dài: "Nếu là trùng hợp như vậy, tôi cũng 'nhân tiện đi chào hỏi."

Trình Vũ Ngũ theo phản xạ giơ tay lên, để cho cô bám vào, đi lên.

Vẫn là căn phòng lần trước.

Khi Trình Vũ Ngũ đẩy cửa vào, Chung Lê nghe thấy tiếng cười nói bên trong, bầu không khí thật vui vẻ.

Trình Vũ Ngũ đi vào trước, Chung Lê theo sau.

Hoàng Mao vừa nhìn thấy anh ta liền nói: "Anh lái xe Mẹc hay rùa bò vậy? Sao chậm thế? Tôi đợi anh đã lâu."

Nhìn thấy người phía sau, ánh mắt sáng lên lên: “tiểu thư Lê” Ngoại trừ Phó Văn Thâm và Hứa Dịch Châu, các em của Hoàng Mao cũng ở đó.

Chung Lê liếc nhìn xung quanh, bên trong chỉ có một người phụ nữ

Hai chiếc ghế sô pha được đặt vuông góc với nhau, cô ngồi ngay chính giữa, dựa vào tay vịn, nói chuyện với Phó Văn Thâm đang ngồi trên chiếc ghế sô pha còn lại, †rên mặt nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Phó Văn Thâm không biết kể chuyện cười, điều gì có thể khiến cô cười tươi như hoa?