Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 110: Mách lẻo phụ huynh



Chúa tể loài cầm thú làm sao có thể cho qua chuyện này dễ dàng được?

Đến nửa đêm, Hàn Cao Lãng âm thầm lẻn vào phòng riêng của Chu Tử Hạ.

Nhìn tướng ngủ chẳng ra thể thống gì của cô gái, hai mắt của người đàn ông sáng rực như vì tinh tú, đôi môi cong lên cười gian xảo.

Hàn Cao Lãng tiến lại gần, chui vào trong chăn ôm lấy người con gái vào lòng, động tác hết sức nhẹ nhàng.

Sau khi tự xử trong phòng tắm, thần trí lúc này của anh tỉnh táo hơn, chợt nhớ đến kỳ đèn đỏ của Chu Tử Hạ còn hơn mười ngày nữa mới đến. Vậy mà khi nãy cô dám câu dẫn anh, đã thế lại còn nói dối trắng trợn. Với bản tính chiếm hữu cho riêng mình, Hàn Cao Lãng đâu để chuyện này cho qua một cách dễ dàng. Đối với người đàn ông mà nói, càng phải xử phạt cô nặng hơn.

Hàn Cao Lãng cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái, đôi môi hơi mở để điều chỉnh hô hấp theo thói quen. Nụ cười ma mị lộ rõ trên gương mặt gian xảo của người đàn ông, đầu lưỡi vươn ra liếm môi dưới đầy cám dỗ.

Giây sau, Hàn Cao Lãng cúi thấp người xuống, đôi môi mỏng bạc tình chạm vào chóp mũi của cô, sau đó hôn sang hai bên gò má, cuối cùng dừng lại trước cánh hoa mềm mại tựa như mới chớm nở.

Chu Tử Hạ theo phản xạ mà toàn thân co rút, đôi chân mày cắt tỉa tinh xảo nhíu lại, môi mỏng mím chặt như đang né tránh đi thứ trơn ướt đang trêu đùa.

Dù cảm giác man mác buồn ập đến nhưng không thể cản trở đến giấc ngủ ngon lành, Chu Tử Hạ không màng đến nguy hiểm đang cận kề ngay trước mắt, chỉ biết nghiêng đầu sang một bên, sau đó lại tìm được tư thế thoải mái để tiếp tục ngủ.

Hàn Cao Lãng cười trừ một cái, sau đó nương theo sự né tránh của cô mà tiếp xúc gần cô hơn. Anh cũng không nhân nhượng gì, trực tiếp mở miệng cắn nhẹ lên khoé môi của cô. Sau cùng cảm thấy chưa đủ, anh lại tạo thêm vài nốt đo đỏ in trên chiếc cổ trắng ngần, sau cùng ôm cô vào lòng ngủ.

Kim đồng hồ chuyển động từng tích tắc, năm tiếng cứ thế trôi đi thật êm ả.

Đến khi trời hửng sáng, Hàn Cao Lãng là người thức giấc đầu tiên.

Nằm nghiêng trên giường, một tay chống bên tay, tay còn lại vươn ra vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của người thiếu nữ, trong lòng của Hàn Cao Lãng cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào.

Mỗi ngày thức giấc, người mà anh muốn nhìn thấy đầu tiên sau khi mở mắt là người con gái mình yêu, được ngắm cô cuộn tròn trong vòm tay ấm áp của mình, trái tim của anh xao động từng hồi.

Gió mát từ bên ngoài cửa sổ luồn vào làm rèm cửa phất phơ trong không khí, trêu đùa làn tóc tơ đen óng của cô.

Hàn Cao Lãng nâng cằm của Chu Tử Hạ lên, định đánh thức cô bằng một nụ hôn nồng thắm. Nào ngờ chưa kịp chạm môi, Chu Tử Hạ giật mình thức giấc. Cơ thể theo thói quen hàng ngày mà bật dậy, đầu ngờ được lại đập đầu vào trán của người đàn ông.

"Ui da!"

Mặt nhăn mày nhó, Chu Tử Hạ đưa tay lên xoa xoa vùng bị tác động mặt, đôi mắt lười biếng khó khăn lắm mới mở to hết cỡ.

"Hàn, Cao, Lãng!"

Cô đay nghiến từ chữ một.

"Anh dám hôn trộm em!"

Trừng mắt lớn nhìn về khuôn mặt tỉnh bơ của ai kia, Chu Tử Hạ nhớ đến cảnh tượng gian díu hôm qua mình tận mắt chứng kiến, trong lòng càng thêm phẫn nộ.

Lời oán trách của cô vừa dứt, ngay lập tức khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông phóng đại ngay trước mắt. Chu Tử Hạ đứng hình mất vài giây, toàn thân cứng đờ lại.

Giờ phút này, cô cảm nhận được thứ gì đó ướt át đang bao phủ lấy cánh môi của mình, sau đó cơ hàm của cô bị tách mở, đầu lưỡi bị thâu tóm ép phải phối hợp theo. Không khí trong khoang miệng dần rơi vào trạng thái khan hiếm khiến cho tâm trí của Chu Tử Hạ tỉnh táo hơn, ngay lập tức cô đẩy người đàn ông rời khỏi môi mình.

Đôi mắt đầu háo sắc nhìn đăm chiêu lấy khuôn mặt ửng hồng của cô, liếm môi như đang khiêu khích đối phương.

"Tôi đã đánh dấu chủ quyền từ lâu, việc gì phải hôn trộm em?"

Chu Tử Hạ trề môi, giọng điệu ấm ức: "Anh lại cậy mình lớn mà bắt nạt em!"

Cô định không đôi co tranh cãi với người đàn ông nữa, nào ngờ anh lại lật người, đem cô nằm ở dưới thân anh.

"Anh... anh định làm gì vậy..."

Chu Tử Hạ giãy giụa, hai tay cuống quýt xô đẩy người đàn ông, ngăn không cho anh làm càn.

Hàn Cao Lãng trói chặt hai cổ tay cô gọn trong lòng bàn tay của mình, sau đó cố định trên đỉnh đầu, khuôn mặt gian xảo ghé sát lại gần cô.

"Nha đầu, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?"

"Phạt... phạt gì..."

Cô hoang mang toát mồ hôi lạnh, ấp úng gặn hỏi lại.

Người đàn ông nhếch môi cười lại, tay phải đưa lên miết cánh môi non mềm của cô.

"Tối qua em dám câu dẫn tôi, chọc cho thằng em tôi ngóc đầu dậy lại dám bỏ trốn? Em đang thách thức sự nhẫn nại của tôi sao? Ha, Chu Tử Hạ! Em chê đời quá dài sao?"

"A... em làm vậy... làm vậy đều có lý do cả..."

"Lý do? Lại muốn bịa đặt!"

"Em không có! Ai bảo anh dám cắm sừng em trong... trong giấc mơ làm gì?"

"Cắm sừng? Ồ, thì ra là thế! Vậy thì để tôi dạy em một bài học, có như vậy lần sau em còn dám nói dối hay không? Còn nữa, trong quá trình tôi trừng phạt em, em có thể diễn lại cảnh tôi cắm sừng em như thế nào!"

Lời vừa dứt, Hàn Cao Lãng quỳ thẳng người, tay đưa lên cởi bỏ áo choàng ngủ tuột xuống ngay eo, con ngươi thèm khát nhìn chằm chằm lấy đôi môi của ai kia.

Chu Tử Hạ bàng hoàng, giãy giụa trong vô vọng.

Bất đắc dĩ, cô ôm lấy mặt mà giả vờ ăn vạ.

"Hức, anh dám bắt bạt em! Em mách với mẹ, lúc đó mẹ sẽ không tha cho anh!"

Hàn Cao Lãng không hề nao núng trước sự răn đe của người con gái, anh càng làm càn mà sấn lại gần cô. Còn đê tiện hơn, anh vô sỉ kéo tay cô đặt lên vật nam tính đang nổi cộm dưới lớp vải mỏng manh, bắt cô dọn dẹp súng ống của mình.

Chu Tử Hạ rụt rè, chui gọn vào trong chăn tìm đường trốn tránh nhưng lại bị Hàn Cao Lãng giật chăn ra khỏi người.

Cô bất lực khóc lớn, uất nghẹn trong họng.

"Huhu... anh dám bắt nạt em! Mẹ ơi, cứu con!"

Nhắc đến tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.

Ngoài cửa truyền đến bước chân, ngay sau đó một giọng nói vọng vào bên trong.

"Thiếu gia, phu nhân đang đợi cậu dưới phòng khách."

Lời nói của quản gia vừa dứt, Chu Tử Hạ phấn khích vô cùng.

Cô ngồi thẳng người dậy đồng thời xô đẩy người đàn ông ra khỏi mình, sau đó nhảy vọt khỏi giường, nhanh chân chạy thẳng vào trong phòng tắm.

Nhìn bản thân mình trong gương, Chu Tử Hạ càng hoang mang tột độ.

Rõ ràng đêm qua trước khi đi ngủ cô đã cảnh giác người đàn ông, đã thế khoá trái cửa lại để không cho anh lẻn vào.

Nào ngờ tỉnh dậy thiếu chút nữa bị anh hôn trộm, bây giờ cô mới phát hiện ra, trên người mình lại thêm vài vết tích đỏ rực.

Đôi môi bị sưng phù, chạm nhẹ cũng cảm nhận được đau rát, trải dài xuống cần cổ thon dài là vài dấu vết ám tình vẫn còn mới toanh, đã thế còn đậm và to hơn những vết cũ.

Nhận ra đêm qua trong lúc ngủ say, cô đã bị người đàn ông âm thầm trả đũa. Tức mình, cô gằng họng trong phòng tắm.

"Hàn Cao Lãng! Tên đàn ông chó má này! Anh dám cắn em!"