Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 111: Nhận nhầm người



Buổi tiệc xa hoa lộng lẫy được diễn ra tại căn biệt thự xa hoa sang trọng bậc nhất thành phố Bế Đoạ.

Trên trần bày trí vô số ánh đèn muôn màu muôn kiểu, những chậu hoa đủ loại đặt xung quanh buổi tiệc cộng với không khí nhộn nhịp tạo nên một bức tranh vô cùng sinh động.

Trên tay mọi người ai náy đều cầm một ly rượu cười cười nói nói, càng sinh động hơn khi có sự xuất hiện của hai người đàn ông.

Một người bần bật khí chất cao ngạo, lạnh lùng uy nghiêm, diện trên mình là một bộ vest đen sang trọng được cắt may thủ công riêng biệt, toát ra khí chất của một người lịch lãm trưởng thành. Hai hàng chân mày rậm rạp nghiêm nghị, đôi mắt cương trực sâu xa, đuôi mắt trái có nuốt ruồi son, nhìn như không để ý nhiều đến xung quanh, tổng thể tạo nên một diện mạo quá đỗi tuyệt sắc.

Người đàn ông còn lại trên người là một bộ vest trắng, không có vẻ lạnh lùng cao ngạo như người kia, thay vào đó là một bộ dáng nhã dặn, anh tuấn, tỏa ra một loại cảm giác dễ chịu khác biệt với người đàn ông vest đen kế bên.

Hai người đàn ông với hai thái cực đối lập, nhưng đâu ai ngờ được, rằng họ là hai anh em sinh đôi.

Vô số ánh mắt xung quanh hướng đến hai người bọn họ, biết bao nhiêu lời bàn tán, có thắc mắc, có ngưỡng mộ, cũng có cảm thán.

“Khí chất cạo ngạo quá!”

“Họ là anh em sinh đôi chăng?”

“Nghe đồn nhà họ Hàn sinh ra một cặp long thai, cứ tưởng các tay báo chí đưa những thông tin sai lệch. Nào ngờ nó là sự thật.”

“Không những vậy, người anh cả hiện tại đang làm chủ tịch của một tập đoàn siêu quốc gia, còn người em thì mở một bệnh viện điều trị tư nhân, tiếng tăm nổi trội nhất nhì thành phố.”

“Tôi nghe nói, người anh trai đang tiếp quản công ty lớn mạnh nắm mạch kinh tế thế giới, cuối năm nay sẽ chuyển trụ sở về nước đó!”

“Chậc, đa tài đa nghệ thật! Bảo sao nhà họ Hàn ba đời qua vẫn đứng top đầu trong tứ đại gia tộc.”

Âm thanh ồn ào không ngừng nổi lên như cồn, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên làm thu hút sự chú ý của mọi người.

“Tuy có tài năng thiên phú như vậy, nhưng hiện tại hai người họ vẫn còn độc thân, hôn ước liên minh gia tộc cũng không có.”

“Hai thiếu gia nhà họ Hàn năm nay cũng chắc hai mươi chín tuổi rồi.”

“Độ tuổi thành công như này đáng lẽ phải có gia đình rồi, không thì cũng công khai mình đang hẹn hò chứ!”

“Nói không chừng, hai người họ không có hứng thú… với phụ nữ…”

“Đừng nói nhăng nói cuội, nhà họ Hàn không phải là nơi thích nói gì thì nói.”

“Cô không để ý sao! Bữa tiệc sinh nhật của Hàn phu nhân, chí ít bọn họ cũng phải dẫn người yêu về ra mắt, đằng này đi một mình với nhau, đã thế còn không chọn bạn nhảy nữa.”

“…”

Lời bàn tán nổi như cồn không có cách nào để dập tắt. Ở đâu đó, một luồng khí lạnh đang bao phủ toàn thân của ai kia, sắc mặt tối sầm lại. Hàn Cao Lãng vừa mới xuất hiện tại bữa tiệc mừng sinh nhật của mẹ mình, anh lại không có hứng thú xã giao với những kẻ không liên quan, ngay lập tức tìm đến quầy rượu.

Nào ngờ chưa kịp uống được ngụm rượu nào, phía sau lưng truyền đến những lời bàn tán hóc búa kia, sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi, ấn đường chau lại.

Hàn Cao Lãnh đứng bên cạnh cũng cảm nhận được cơn giận dữ đang cố đè nén trong người của đối phương, anh chỉ biết cười trừ, nâng ly với anh trai mình.

“Thôi nào, hôm nay là ngày vui của mẹ mà! Anh không nên bày bộ mặt khó chịu trước mặt mọi người như vậy kẻo bị đánh giá!”

Hàn Cao Lãng xem lời nói của em trai mình như không khí, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc gì, tự rót thêm một ly rượu, một hơi nốc sạch chất lỏng trong ly.

“Người phụ nữ của anh đâu? Sao không đưa đến đây?”

Hàn Cao Lãng liếc mắt nhìn em mình một cái, sau đó lại nốc nốt ly rượu vang vừa mới rót.

“Không biết! Mới sáng sớm mẹ đã qua bên nhà đưa đi rồi! Chẳng biết lát nữa có đưa đến đây hay không.”

“Chà chà, thật thú vị! Không ngờ mẹ lại đích thân làm mai mối cho anh, ai ngờ đâu lại là người phụ nữ đó. Thuyền trưởng đã nhiệt tình đẩy rồi thì anh có từ chối cũng không có được đâu!”

Hàn Cao Lãnh vừa nâng ly uống rượu vừa buông lời châm trọc.

“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Mẹ tính toán giỏi lắm, anh có trốn chạy bằng trời cũng không thoát khỏi kế hoạch của mẹ đâu.”

“Chú nói hơi nhiều rồi đó!”

“Anh cũng kiệm lời nên mới thấy em nhiều lời!”

Hàn Cao Lãng không thèm cãi đôi co với thằng em nhiều chuyện của mình, anh ung dung cầm ly rượu lắc lư trước mắt, bộ dạng phong lưu này thu hút vô số ánh mắt của phụ nữ. Họ nào cưỡng lại được sức hút mãnh liệt của người đàn ông có diện mạo tuấn tú mà lạnh lùng này. Xem ra anh quả là một tuyệt sắc hiếm có.

“Anh mà không công khai mình đang hẹn hò thì chỉ khiến đám phụ nữ kia si mê anh không dứt!”

Hàn Cao Lãng ném cho đối phương một cái nhìn đầy sắc bén, ngay sau đó anh rời khỏi quầy rượu.

Hàn Cao Lãnh vươn tay ra định giữ anh lại nhưng không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng đang xa dần.

“Hàn Cao Lãnh!”

Tiếng đàn âm ả đột nhiên phát ra hoà quyện cùng với giọng nói ấm áp của người phụ nữ.

Hàn Cao Lãnh đưa mắt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, nét mắt của anh giãn ra, để lộ nụ cười dịu dàng.

“Em đến rồi sao?”

Nói rồi, Hàn Cao Lãng vươn tay ra đón lấy bàn tay mảnh khảnh của cô gái, nửa thân trên cúi xuống, môi mỏng hôn lên mu bàn tay trăng trắng của cô.

“Xin lỗi đã để anh đợi lâu!”

Lâm Kiều Sa tỏ vẻ ái ngại vì đã đến trễ so với thời gian hẹn, cô lúc này chỉ biết cuống quýt nói lời xin lỗi.

“Không sao đâu em yêu! Anh cũng vừa mới tới!”

Lúc này Lâm Kiều Sa mới thở dài một hơi, ngay sau đó liếc mắt nhìn xung quanh.

“Mẹ anh không có đây chứ?”

Hàn Cao Lãnh lắc đầu, tay đưa một ly rượu vang đến trước mặt cô gái.

“Em muốn uống thử một ly không?”

“Cảm ơn!” Lâm Kiều Sa đón nhận ly rượu từ tay của Hàn Cao Lãnh.

Vào lúc ly rượu chạm vào môi, Lâm Kiều Sa cảm nhận eo mình như có ai đó đang chạm đến. Cô bất ngờ cúi đầu xuống nhìn, thấy bàn tay to khoẻ của người đàn ông không biết từ bao giờ đã ôm trọn lấy thắt lưng của mình, không nói chẳng rằng dùng một lực vừa phải kéo cô lại gần anh.

“A… anh làm cái gì vậy?”

Lâm Kiều Sa không dám lớn tiếng, chỉ biết ôm miệng khẽ mắng người đàn ông. Động tác đột ngột của anh làm cho ly rượu trên tay cô sóng sánh trào một ít ra bên ngoài, có vài giọt động trên mu bàn tay của cô.

Hàn Cao Lãnh không ngần ngại gì mà cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm đi giọt rượu vương vãi trên da thịt của cô gái.

“Anh… đừng… mọi người sẽ nhìn thấy…”

Lâm Kiều Sa vội vàng giữ chặt đầu người đàn ông lại nhưng đã muộn. Hàn Cao Lãnh sau khi nếm hương vị rượu trên tay của cô, anh vô sỉ ngẩng đầu lên liếm môi đầy cám dỗ, ánh mắt si tình nhìn cô, sau đó đột ngột nghiêng đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Lâm Kiều Sa.

“Ưm… đừng mà…”

Thắt lưng bị bàn tay giữ chặt lại, cả người bị ép dán chặt lên người của anh. Đôi mắt của Lâm Kiều Sa nhíu chặt lại, cơ hàm bị đối phương dễ dàng tách mở, ngay sau đó thứ vật trơn ướt trượt vào bên trong khoang miệng, thâu tóm lấy đầu lưỡi non mềm của ai kia.

Hành động thân mật này vô tình rơi vào bao ánh nhìn của người đến dự bữa tiệc, mắt o mồm a ngạc nhiên khi trước mắt xuất hiện cảnh thâm tình.

Nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài hai phút hơn, Hàn Cao Lãnh luyến tiếc rời khỏi đôi môi mềm mại như bông của cô.

“Rất ngọt! Ngon hơn cả loại rượu mà anh đang uống!”

Lâm Kiều Sa da mặt mỏng bỗng chốc ửng hồng hai bên gò má, ngượng ngùng vô cùng. Đây là lần đâu tiên cô bị hôn trước mặt mọi người, hận không tìm được cái hố để mà chui xuống. E thẹn nhắm chặt hai mắt, cô gục mặt vào nồng ngực của người đàn ông, giọng e ấp.

“Mọi… mọi người đang nhìn…”

Lúc này Hàn Cao Lãnh lúc này mới nhận ra mình đang ở chốn đông người, anh ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn, nào ngờ đâu ánh mắt đối diện với vẻ lạnh lùng của người phụ nữ.

Trong giây phút đó, Hàn Cao Lãnh chỉ biết mếu máo muốn khóc, mở miệng định giải thích nhưng không biết phải nói như thế nào.

Trong lòng anh thầm buông một câu: “Thôi xong đời rồi!”

Một cô gái có mái tóc màu đen óng ả nổi bật đang lả lướt từng ngón tay thon dài trên thành ly rượu vang, nhếch môi nở một nụ cười mang vẻ đẹp tươi tắn thuần khiết động lòng người, hai đôi mắt to tròn long lanh như hai hòn ngọc nhìn thẳng vào mắt của Hàn Cao Lãnh.

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng, nín thở dõi theo tình hình gay cấn lúc này.

Chu Tử Hạ trên người mặc bộ váy trắng thuần khiết, phần chân váy xẻ tà tôn lên đôi chân dài nuột nà của cô.

Sải từng bước chân lại gần người phía trước, cô không nói một lời nào, trực tiếp hất ly rượu trên tay vào người đối phương.

Hàn Cao Lãnh bị hất một ly rượu lên mặt, anh đang định lên tiếng thanh minh bỗng nhiên má trái truyền đến cơn đau rát. Chưa kịp định thần lại, má phải liền truyền đến cơn đau khiến cho trước mắt anh xuất hiện vài ngôi sao, ngay sau đó cổ áo của anh liền bị ai đó túm chặt lại.

“Tên tra nam nhà anh!”

Chu Tử Hạ gằn giọng, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ nhìn chằm chằm lấy dáng vẻ vô tội của Hàn Cao Lãnh.

“Tại sao anh lại cắm sừng tôi, hả? Tại sao?”

Cô dơ cao tay, tặng cho đối phương một cái bạt tai.

Cái tát lần này mạnh hơn gấp nhiều lần so với hai cái trước, làm cho khoang mũi của Hàn Cao Lãng chảy ra một chút máu tươi.

“Cô gái, cô nhận nhầm người rồi… hự!”

Hàn Cao Lãnh chưa kịp nói hết câu, Chu Tử Hạ liền thẳng chân đạp cho anh một cú, trong lòng phẫn nộ lớn tiếng.

“Nhầm? Anh nghĩ mắt tôi có vấn đề nên mới nhận nhầm anh sao? Anh đã cắm sừng tôi bao lâu rồi, hả? Anh tính giấu tôi chuyện này đến bao giờ?”

Chu Tử Hạ điên tiết, định xông đến đánh người đàn ông một trận tơi bời, nào ngờ cái ót của cô bị giữ chặt lại, ngay sau đó bị người phía sau cưỡng chế xoay người lại.

Cô chưa kịp phản ứng lại hình ảnh của người đàn ông phóng đại trước tầm nhìn, cánh môi mềm ngay lập tức bị thâu tóm. Cơ hàm bị tách mở, ngay sau đó một mùi hương nam tính quen thuộc tràn vào trong khoang miệng khiến cho sống lưng của Chu Tử Hạ tê rần, đầu lưỡi bị đối phương cắn mút không thôi.