Người Yêu Giả Tưởng

Chương 86: Ngoại truyện 7: Tôi dùng miệng cho cậu vậy, đây không tính là hành vi ăn cơm trước kẻng chứ?



La Huân, cậu có muốn lấy tôi không?

La Huân, cậu có muốn lấy tôi không?

La Huân, cậu có muốn lấy tôi không?

La Huân cảm thấy có lẽ mình gặp ảo giác, vừa rồi không ăn gì linh tinh hay gặp gì kì quái mà, sao lại gặp ảo giác nhỉ?

Hắn nhìn Trịnh Việt Lâm, giơ tay tự tát mình một cái.

“Ôi?” Trịnh Việt Lâm nhăn mày, “Không lấy thì không lấy, cậu làm gì vậy chứ…”

Cậu cúi đầu, với tay lấy lại nhật kí của mình.

Trịnh Việt Lâm hơi xót xa, mãi cậu mới có đủ dũng khí cầu hôn mà La Huân lại cho cậu phản ứng như vậy.

Không phải cậu không thể không cưới La Huân, cứ yêu đương như vậy thôi chắc cũng không đến nỗi nào…

Trịnh Việt Lâm bĩu môi, kìm lòng chẳng đặng bắt đầu lã chã rơi nước mắt.

Cậu thút tha thút thít nức nở bảo: “Không sao, cậu không muốn cũng không sao, tôi ổn.”

“A!” La Huân đột nhiên khí thế hùng hồn gào lên một tiếng, sau đó nhào tới ôm Trịnh Việt Lâm.

“Lấy! Tôi lấy!” La Huân gào ầm lên, “Cmn tôi được cầu hôn sao?”

Trịnh Việt Lâm bị hắn gào đến nỗi ong cả tai, dụi nước mắt vào áo hắn bảo “Cậu không cần miễn cưỡng.”

“Không miễn cưỡng!” La Huân ôm chặt cậu lắc lắc kích động bảo, “Cưới cưới, bây giời cưới luôn!”

Cưới xong có thể làm bất cứ chuyện gì muốn làm! La Huân thật sự kích động đến nỗi muốn thăng thiên luôn.

Trịnh Việt Lâm cười, cũng ôm La Huân, nhỏ giọng hỏi hắn: “Cậu thật sự cam tâm tình nguyện sao? Lúc nãy có vẻ cậu không vui lắm.”

“Đó là tôi không thể tin được!” La Huân buông cậu ra, thấy thế nào cũng thích, cười bảo, “Không được rồi, tôi phải chạy một vòng mới được, kích động quá,”

Trịnh Việt Lâm vui lắm, nắm tay hắn bảo: “Không thể cưới ngay được, tôi chưa thưa chuyện với ba mẹ, hơn nữa trước khi cưới hai bên gia đình phải gặp mặt nhau đã, chúng ta… hầy …”

“Sao lại thở dài?” La Huân hỏi.

“Chúng ta nhanh quá, thuộc về hôn nhân chớp nhoáng, sợ là ba tôi sẽ không đồng ý.” Vẻ mặt Trịnh Việt Lâm khó xử.

“Sao lại là hôn nhân chớp nhoáng được! Chúng ta quen biết lâu như vậy! Cậu cũng thích tôi lâu đến thế rồi! Không tính là chớp nhoáng được!” La Huân vừa nghe bố vợ không đồng ý đã đứng ngồi không yên, “Thế thì, bây giờ cậu gọi cho ba mẹ cậu đi, tôi nói chuyện với họ, chúng ta phải mau lên.”

Trước khi gặp Trịnh Việt Lâm, La Huân thuộc dạng người không hề muốn lập gia đình, thật sự không có ý định kết hôn, thậm chí đến cả yêu đương hắn còn lười, cứ cảm thấy nhiều thêm một người chắc chắn sẽ làm giảm chất lượng cuộc sống của hắn.

Nhưng Trịnh Việt Lâm làm đã làm mới nhận thức về tình yêu cũng như hôn nhân của hắn, có hai người ở bên nhau mới gọi là cuộc sống.

“Cậu đừng gấp, chúng ta về rồi nói, tôi muốn đi vệ sinh.” Trịnh Việt Lâm bỏ nhật kí vào balo, xuống xe trước.

Hai người tay trong tay bước vào nhà, cầu thang từ từ gara lên tầng rất hẹp, trước kia hai người đều là một trước một sau đi lên nhưng hôm nay La Huân không muốn, nhất định phải ôm chặt Trịnh Việt Lâm, hai người dính chặt vào nhau, áp sát từ từ đi lên.

“Cậu làm gì đấy…” Thấy La Huân hôn đến cổ mình, Trịnh Việt Lâm nghiêng đầu né tránh.

“Chúng ta sắp thành vợ chồng hợp pháp, hôn mà cũng không cho hôn nữa? Tới phòng khách tầng hai, La Huân ấn người lên tường hôn.

“Cho hôn, nhưng tôi phải đi vệ sinh đã.” Trịnh Việt Lâm đỏ mặt, đẩy La Huân ra, chạy vào phòng vệ sinh.

Cậu trốn trong phòng vệ sinh nửa ngày mới mò ra, La Huân ngồi ngoài đợi còn tưởng cậu lén lút trốn trong ấy sinh con rồi.

Trịnh Việt Lâm ra khỏi phòng vệ sinh, nép sát vào tường chậm rì rì bước tới.

La Huân vỗ vỗ sô pha cười gọi: “Lại đây ngồi.”

Trịnh Việt Lâm mím môi tới gần, chưa kịp ngồi xuống đã bị La Huân kéo ngồi vào lòng.

“Khó chịu!” Trịnh Việt Lâm ngồi trên đùi hắn cảm thấy cộm đến hoảng, giãy giụa muốn đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích!” La Huân doạ cậu một chút, quả nhiên khiến cậu ngồi yên.

Lòng La Huân ngấm ngầm vui sướng.

“Chúng ta sắp cưới rồi.” La Huân liếc mắt đưa tình nhìn Trịnh Việt Lâm.

Trịnh Việt Lâm cảm thấy lúc này người kia chẳng chịu ngoan ngoãn gì cả, đôi bàn tay ưa nhìn kia đang sờ loạn trên người cậu, bắp đùi nấp sau lớp quần bò bị sờ đến ngứa ngáy, bàn tay còn lại luồn qua vạt áo dò xét tiến vào trong.

“Còn sớm mà!” Trịnh Việt Lâm kéo đôi móng vuốt kia ra khỏi quần áo mình, lầu bầu, “Cậu đừng sờ lung tung… Tôi khó chịu…”

Tay La Huân mò từ gốc đùi tới vị trí mấu chốt, cười bảo: “Khó chịu là đúng rồi, chồng cậu sẽ giúp cậu thoải mái?”

Dứt lời, hắn lật người đè Trịnh Việt Lâm xuống sô pha, còn mình thì nằm trên người cậu, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ, một tay cởi cúc quần bò của Trịnh Việt Lâm.

Hắn từ từ kéo khoá xuống, bảo Trịnh Việt Lâm: “Cũng sắp cưới rồi nên chúng ta lên xe trước rồi mua vé sau được không? Dù sao tôi không chạy đi đâu được.”

Trịnh Việt Lâm bị hắn trêu chọc đến nỗi tròn mắt thở hổn hển, hai tay giữ tay hắn lại bảo: “Không được không được, tôi là người có nguyên tắc!”

La Huân cười xấu xa, ngậm đôi môi cậu, dùng sức mút vào, sau đó bảo: “Cậu vừa đánh răng?”

Trịnh Việt Lâm nghiêng đầu sang nơi khác không nhìn hắn, nãy cậu giải quyết nỗi buồn xong chợt nghĩ đến lúc sau sẽ hôn La Huân, vậy nên mới đánh một cái…

“Cậu rất là…” La Huân tìm kiếm trong đầu hồi lâu mà vẫn không biết phải nói như thế nào, vậy nên dứt khoát không nói nữa, cúi đầu hôn Trịnh Việt Lâm.

Trịnh Việt Lâm mỗi khi được hôn cả người sẽ cứng đờ, hé miệng mặc La Huân xâm lược.

Đầu lưỡi ướt át dò xét nơi khoang miệng cậu, không chịu bỏ qua bất kì ngóc ngách nào, đầu lưỡi cậu, hàm răng cậu, tất cả đều bị chạm vào.

Trịnh Việt Lâm bị hôn nhũn cả người, vô thức vòng tay ôm La Huân, đôi mắt mở to cũng dần khép lại, đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng của người thương.

La Huân thấy cậu bắt đầu thành thật thì móng vuốt lại rục rịch tác quái.

Từ từ luồn vào trong cạp quần, cách quần lót vuốt ve nơi đã nóng bỏng tự bao giờ của Trịnh Việt Lâm.

Đây là lần đầu tiên hắn chạm tới nơi ấy của cậu, tuy còn cách một lớp vải nhưng đã làm cho hắn xúc động muốn rơi lệ đến nơi.

Đối với một người như Trịnh Việt Lâm, home run còn khó hơn lên trời.

Trịnh Việt Lâm bị hôn đến choáng váng, đột nhiên cảm thấy cơ thể trở nên rất lạ, vị trí khó nói bắt đầu có phản ứng, đồng thời, cuối cùng cậu cũng nhận ra La Huân đang sờ cậu.

Cậu mở bừng mắt, môi vẫn còn bị hôn, mãi mới tìm lại được ý thức đẩy La Huân ra.

Đây là lần thứ mấy cậu đẩy La Huân ra kể từ khi hai người bên nhau cậu cũng không rõ nữa, dù sao tên này t*ng trùng thượng não, lúc nào cũng muốn xàm xỡ cậu nhưng chưa lần nào thành công.

Trịnh Việt Lâm là đàn ông trưởng thành, cũng không mắc bệnh lãnh cảm nên sẽ có ham muốn tình dục, có một đêm nào đó trước đây, cậu mơ thấy mình và La Huân làm chuyện ấy, tỉnh lại thì vọt ngay vào phòng vệ sinh vừa tự kiểm điểm vừa nhẩm lại bát vinh bát sỉ. (1)

Cậu muốn giữ vững ranh giới cuối cùng, bởi ba cậu nói tuyệt đối không được tuỳ tiện trao thân cho người khác, dù là người yêu sâu đậm cũng không được.

Cậu hốt hoảng bò dậy khỏi sô pha, kéo quần lên, vừa định chạy đã bị La Huân ôm chầm lấy từ phía sau.

Vật cứng trong quần đối phương chọc vào người cậu, Trịnh Việt Lâm xấu hổ đỏ mặt.

“Rốt cuộc cậu đang sợ cái gì?” La Huân hỏi.

Trịnh Việt Lâm cúi đầu nhìn người đang quấn lấy tay mình, lắc đầu.

La Huân thở dài một hơi, ngậm tai cậu mút vào mấy cái, sau đó bảo: “Cậu cứng rồi, cậu cũng muốn làm đúng không?”

Trịnh Việt Lâm xấu hổ đến mức suýt khóc, cắn môi nhìn thằng nhóc đang ngóc đầu của mình, lắc đầu.

La Huân cười khẽ một tiếng, từ phía sau vòng ra trước, đột nhiên ngồi xổm xuống, sau đó ngẩng đầu nói với cậu: “Tôi dùng miệng cho cậu vậy, đây không tính là hành vi ăn cơm trước kẻng chứ?”

(1) Thuyết “bát vinh bát sỉ” của Hồ Cẩm Đào: Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục.