Người Yêu Giả Tưởng

Chương 87: Ngoại truyện 8: Giường cậu êm ghê…



Đầu óc Trịnh Việt Lâm muốn xỉu ngang, cậu chỉ rửa răng chứ chưa rửa chym.

Nhưng cậu chưa kịp mở miệng từ chối, La Huân đã móc thằng bé của cậu ra, không chút do dự ngậm vào.

Chân Trịnh Việt Lâm mềm nhũn ngã ngồi trên sô pha.

Thứ đó của cậu trượt khỏi miệng La Huân, hệt như cậu, mang theo xấu hổ đứng lên trước người.

La Huân không định nói nhảm nữa, nói càng nhiều thằng nhóc này càng dễ chạy.

Hắn nghiêng người về phía trước, quỳ một chân trên sàn, vùi giữa hai chân Trịnh Việt Lâm, dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, lần nữa ngậm vào nơi đáng yêu ấy.

Trịnh Việt Lâm bị doạ sợ, cả người ngây ngẩn.

Đầu lưỡi La Huân đảo quanh quy đầu, sau đó đỡ phần gốc rồi liếm láp thân.

Chưa từng được trải nghiệm cảm giác này – Trịnh Việt Lâm – lấy tay che miệng, thỉnh thoảng bật ra thanh âm “ư a”.

Nơi đó được bao bọc trong khoang miệng ấm áp ướt át khiến cậu kích thích vô cùng, Trịnh Việt Lâm bỗng nhớ giấc mộng đêm ấy, xấu hổ đến nỗi nhắm chặt đôi mắt không dám nhìn La Huân.

La Huân liên tục mút thằng bé của cậu khiến hai chân Trịnh Việt Lâm phát run, đưa tay lên lau khoé mắt, chẳng rõ là mồ hôi hay nước mắt nữa.

La Huân ngước mắt lên nhìn cậu, càng thêm ra sức phun ra nuốt vào.

Đã hơn một năm trôi qua kể từ khi quen biết đến giờ, La Huân chưa từng thấy một Trịnh Việt Lâm như vậy, đôi gò má ửng hồng, tình ý khó lòng ghìm hãm.

Trong lòng Trịnh Việt Lâm dâng lên một cảm giác lạ, chẳng rõ là khó chịu hay gì khác, vừa tự trách mình không đúng nhưng cũng vừa tận hưởng kích thích từ La Huân không sao kìm nén được. truyen bac chien

Rất nhanh, cậu đã ra, không hề chuẩn bị mà bắn vào trong miệng La Huân.

La Huân sửng sốt, vội nhổ ra thảm, ho sặc sụa.

Trịnh Việt Lâm thở dốc trong chốc lát mới hấp tấp đứng dậy xin lỗi La Huân: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”

Mắt cậu vẫn còn ửng đỏ, vừa đắm trong dục vọng xong nên đầu lưỡi liên tục liếm môi, đôi môi hồng nhuận mê người.

La Huân ngẩng đầu nhìn cậu, dứt khoát ôm người hôn.

Rốt cuộc Trịnh Việt Lâm đã được nếm mùi vị tinh dịch của mình, thật sự không ổn lắm, vị mằn mặn này làm cậu hơi buồn nôn nhưng La Huân hôn cậu nên cậu không muốn đẩy người ấy ra.

Vươn tay ôm La Huân, Trịnh Việt Lâm vụng về đáp lại nụ hôn này.

Hai người ngồi trên thảm trải sàn phòng khách, Trịnh Việt Lâm tựa vào sô pha, trọng lượng cả người La Huân đều đặt trên người cậu.

Trịnh Việt Lâm chẳng rõ mình bị sao nữa, nhưng cậu thấy bị La Huân đè nặng rất có cảm giác an toàn.

Nơi ấy của cậu còn phơi ngoài không khí, thỉnh thoảng La Huân không cẩn thận đụng vào làm cậu sợ run.

Nụ hôn kết thúc, Trịnh Việt Lâm lỡ trông thấy tinh dịch La Huân nhổ ra trên thảm, xấu hổ ôm quần áo che kín mặt.

“Thấy sao?” La Huân gạt quần áo cậu sang một bên, hôn một cái lên môi cậu hỏi.

Trịnh Việt Lâm nhìn hắn, căng thẳng nuôt nước bọt, mãi mới lên tiếng: “Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục…”

La Huân nghĩ dù mình đã tiến thêm một bước giao lưu “thân thể” với Trịnh Việt Lâm nhưng hắn vẫn không sao thuần thục ứng đối vấn đề mà Trịnh Việt Lâm ngẫu nhiên ném qua thế này được.

Ví như giờ phút này, hắn chuẩn bị mang thảm đi giặt nhưng người vợ đáng yêu của hắn lại ngăn trước mặt hắn bảo: “Không được, trên đó có… cái đó đó, không thể để người khác thấy.”

“Nhưng chúng mình có tự giặt được đâu!” La Huân trấn an bảo, “Cậu yên tâm, tôi không để người khác biết là cậu đâu, tôi sẽ nói là của tôi.”

“Vậy cũng không được!” Trịnh Việt Lâm đỏ mặt, hiếm thấy quát La Huân, “Không được là không được, cậu để xuống, để tôi làm!”

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn tấm thảm giá cao đến nỗi hắn không dám nói cho Trịnh Việt Lâm biết bị bàn chải nhựa chà tới chà lui.

Trái tim rỉ máu nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười.

“Lâm Lâm, cậu đừng làm, cậu mệt tôi đau lòng lắm.” La Huân cảm thấy rất muốn khóc.

“Không sao, hồi nhỏ tôi còn vừa đi học vừa làm ruộng giúp gia đình, mấy việc này đã là gì!” Trịnh Việt Lâm ngẩng đầu cười với hắn, cười như vậy, lòng La Huân rộng mở.

Quả nhiên, nụ cười của vợ trị được mọi thứ, thảm đã là gì, ông đây có tiền, ngàn vàng khó mua nụ cười của vợ!

Giặt thảm xong, Trịnh Việt Lâm nhanh chóng chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè, nhân tiện tự khen mình chăm chỉ luôn.

Rất nhanh, vòng bạn bè cậu có bình luận đầu tiên.

Bình luận là của Liêu Thần Hi, người ấy gửi cái emoji hoảng sợ bảo: Đậu má! Cái thảm này lần trước anh thấy ở Ý mà chưa dám mua! La Huân quả thật đúng là – đại gia đấy!”

Trịnh Việt Lâm quay lại hỏi La Huân đang chơi game: “Thảm này của cậu đắt lắm à?”

Tay La Huân run lên, anh dũng hi sinh trong game.

“Không đắt, sao vậy?” Hắn vội tới gần, cúi đầu nhìn điện thoại Trịnh Việt Lâm bảo, “Anh Thần hi đùa đấy, anh ấy giàu vậy làm gì có gì mà không mua được đâu, trêu cậu cho vui thôi!”

Trịnh Việt Lâm gật đầu, thấy hắn nói có lý nên trả lời Liêu Thần Hi bằng một cái emoji xấu hổ, sau đó bị La Huân nắm tay cùng chơi game.

Điện thoại Trịnh Việt Lâm không cài mật khẩu, nhân lúc cậu đi vệ sinh, La Huân lén lút đổi đối tượng xem từ bạn bè thành “chỉ mình tôi”.

Hắn thở phào một hơi, nếu để Trịnh Việt Lâm biết được cái thảm kia giá bao nhiêu thế nào cũng giận cho xem!

Thảm giặt hỏng hắn có thể không để bụng nhưng vợ giận thì đáng sợ hơn cháy nhà đấy!

Buổi tối trước lúc ngủ, La Huân tìm mọi cách mò vào chăn Trịnh Việt Lâm nhưng vẫn kết thúc trong thất bại.

Hắn gục đầu trở về phòng mình, đúng lúc bố hắn gọi điện tới.

“Ranh con mấy hôm liền không thèm về! Mẹ mày bảo mày có vợ cái là quên sạch cả bố cả mẹ!”

La Huân lật xem lịch để bàn trên bàn, thấy đến lúc dắt người về nhà rồi, dù sao Trịnh Việt Lâm cũng đã cầu hôn hắn.

“Mai bọn con đều rảnh nên mai về, hai người chuẩn bị tiếp đón bọn con đi!”

Bố La Huân mắng hắn: “Tiếp đón bọn con nào! Chúng ta chỉ tiếp đón Tiểu Trịnh, còn kệ xác mày!”

La Huân không cảm nhận được ấm áp gia đình, trợn trắng mắt cúp điện thoại ông bố mình.

Hắn lại chạy tới gõ cửa phòng Trịnh Việt Lâm, đứng ở cửa cười hì hì bảo: “Lâm Lâm, bố tôi bảo chúng ta mai về nhà! Dẫn cậu về ra mắt bố mẹ chồng!”

Trịnh Việt Lâm vốn đã định đi ngủ, ai ngờ nghe La Huân đứng ở cửa nói như vậy tức khắc cậu cảm thấy nỗi buồn tiểu ập đến.

Cậu cắn chăn căng thẳng vô cùng, chạy đi vệ sinh hai lượt, sau đó đi tới của phòng ngủ của La Huân.

“Cậu ngủ rồi à?” Trịnh Việt Lâm không gõ cửa, áp sát vào cửa nhỏ giọng hỏi.

La Huân đang nằm trên giường chơi game di động, nghe tiếng Trịnh Việt Lâm còn tưởng mình gặp ảo giác.

“Ngủ rồi thì thôi.” Trịnh Việt Lâm mím môi chuẩn bị về thì cửa phía sau mở ra.

“Đã lâu không gặp! Vị thiếu niên này!” Hai mắt la huân sáng ngời nhìn cậu, còn dưỡn dẹo tạo dáng bảo, “Đêm hôm tới tìm tôi có phải có nhu cầu đặc biệt gì không hử?”

Trịnh Việt Lâm thấy vẻ thiếu đứng đắn của hắn thì bật cười, tới gần ôm hắn, thở dài bảo: “Đột nhiên phải gặp bố mẹ cậu tôi hơi căng thẳng, cậu nói xem nhỡ họ không thích tôi thì sao?”

La Huân thầm nghĩ, bố tôi thích cậu chứ, ổng thích cậu thiếu kiến thức vậy đấy.

Nhưng ngoài miệng lại bảo: “Bố mẹ tôi khó tính lắm, cậu vào đi, tôi nói cậu biết hai người họ thích gì, đỡ cho ngày mai cậu lại đâm đầu vào họng súng.”

Cứ như vậy, La Huân thuận lợi lừa được Trịnh Việt Lâm vào phòng mình.

“Tối lạnh lắm, cậu vào đây ngồi đi, nhỡ cảm lạnh thì mai sao gặp bố mẹ tôi được.”

Vì vậy, La Huân thuận lợi lừa được Trịnh Việt Lâm vào chăn mình.

“Ôiii” Trịnh Việt Lâm bảo, “Giường cậu êm ghê…”