Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 50



Sáng sớm hôm sau, sau khi hoàn thất thủ tục trả phòng thì Nguyên Triệt và Ngọc Lan chạy xe đến xem Blue Lake.

Hồ nước màu xanh lam giống như màu của đá sapphire đẹp đến lung linh huyền ảo. Hồ khá rộng hầu như được bao bọc bởi cây cối xung quanh. Khách tham quan cũng không trực tiếp đi đến gần hồ, mà leo lên đình ngắm cảnh ở bên kia đường nhìn sang.

Đình ngắm cảnh được xây bằng đá tảng lớn, bên cạnh sườn núi, có cầu thang đá dẫn lên phía đình, từ đó lại có bậc thang dẫn lên phía trên cao hơn nữa. Từ đỉnh có thể nhìn được bao quát cảnh quan cả hồ nước xanh lam.

Đi du lịch dĩ nhiên không thể thiếu chụp hình lưu niệm. Nguyên Triệt và Ngọc Lan đương nhiên cũng chụp lại vài tấm hình. Cô chợt nhớ đến mình đã từng thấy một vài bức ảnh của một nhà nhiếp ảnh gia nào đó, mỗi lần đi đến nơi nào cũng sẽ chụp lại hình ảnh phía sau lưng của của vị hôn thê, còn để cô ấy nắm chặt bàn tay của mình. Cô đảo mắt một cái, không tiếng động đi đến đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay của Nguyên Triệt. Theo quán tính, Nguyên Triệt đang đứng ngắm cảnh cũng nắm chặt bàn tay của cô lại.

Cô hơi le lưỡi, cười cười bước vài bước ra phía sau chụp lại bóng lưng và hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người, ở phía trước có phông nền là hồ nước xanh lam đẹp rực rỡ như bảo thạch.

Qua một hồi ngắm cảnh đủ rồi, hai người mới từ từ đi bộ xuống cầu thang đá. Lúc trở về bãi đậu xe, thì Ngọc Lan mới phát hiện thì ra ở gần nơi họ đỗ xe có một cầu thang bằng sắt dẫn xuống phía dưới, trông giống như đi xuống hầm vậy.

Cô tò mò hỏi Nguyên Triệt: “Cầu thang đó dẫn đi đâu vậy, điện hạ?”

Nguyên Triệt cũng không rõ ràng, trầm ngâm nói: “Muốn biết thì đi xem thử.”

Sau đó hai người thật sự đi xuống cầu thang, ở bên dưới y như tầng hầm, không khí lạnh lẽo, đi theo một con đường không dài không ngắn, may mắn ở dưới này cũng có đèn nê ông chiếu sáng, nên cũng không quá ghê rợn. Nguyên Triệt nắm tay cô vừa đi vừa nói: “Anh nghĩ phía trên đường hầm này là con đường xe cộ đang lưu thông đấy.”

Quả thật, lời nói của Nguyên Triệt đúng rồi. Bởi vì hai người họ đã băng qua phía dưới con đường bằng đường hầm, nên Ngọc Lan đứng ở đây có thể trông thấy đình ngắm cảnh phía trên cao ở đối diện.

Hết đường hầm thì con đường lại dẫn ra một cái hành lang rất rộng bằng gỗ, nếu nói đây là ban công thì cũng không ngoa. Nước hồ màu xanh yên lặng hiền hòa chảy ở phía dưới, trên ban công còn có một bảng thông tin chi tiết về lai lịch của Blue Lake, thì ra hồ nước xanh này là miệng của một núi lửa đã ngưng hoạt động.

Từ trên ban công nhìn ra, ở phía xa xa có một ngôi nhà nhỏ màu đỏ, mái ngói cũng lợp đỏ. Nhìn từ xa giống như một nơi nghỉ dưỡng của ai đó, đơn độc mà xinh đẹp. Nguyên Triệt đọc từ bảng thông tin, nói rằng ngôi nhà đó là trạm bơm nước của thị trấn. Nếu hắn không nói, Ngọc Lan còn tưởng rằng ngôi nhà đó là do một người nào đó xây dựng lên để sống với thiên nhiên không màng chuyện thế gian nữa chứ.

Hai người lại ngắm cảnh chụp hình một lúc mới đi trở về xe SUV, bắt đầu chuyến đi đến kỳ quan 12 Apostles* ở bang Victoria.

(*12 Tông Đồ: là 12 tảng đá lớn nằm trên biển, trên con đường dọc bờ biển nổi tiếng Great Ocean Road của bang Victoria, khu Port Campbell National Park. Do bị sóng biển đánh làm xối mòn, một vài tảng đá đã bị sụp đổ và cuốn đi nên hiện tại chỉ còn 8 tảng đá. Nhưng mọi người vẫn có thói quen gọi nơi này là 12 Apostles.)

Nguyên Triệt chạy xe hơn ba tiếng đồng hồ thì đến nơi. Khi hắn đỗ xe vào bãi, hai người như thường lệ mở cửa xuống xe, muốn đi đến khu vực mua sắm và căn tin nhỏ, từ đó mới có thể đi qua hành lang gỗ dẫn ra bãi biển.

Ở trong bãi đậu xe có rất nhiều quan khách tham quan, đa phần là người Trung Quốc. Ngọc Lan thấy trong bãi đậu xe có ít nhất là bốn chiếc xe buýt loại lớn đang đậu. Còn không ít xe đang ra ra vào vào đón khách.

Lúc bọn họ vừa bước xuống xe không may trời lại mưa lâm râm.

Hai người vừa mới đi được vào khu vực bán quà lưu niệm thì mưa bắt đầu ào ào như trút nước. Mặc dù đứng bên trong tiệm, nhưng do cửa ra vào không được đóng lại nên gió lạnh tứ phía thổi vào, lạnh buốt tâm can. Cả hai người đều không chuẩn bị cho chuyện đột xuất này, nhất là Ngọc Lan bị gió lùa vào người lạnh đến run cầm cập. Nhiều du khách cũng đứng tránh mưa tràn ngập cả căn tiệm.

Mưa to không ngừng suốt nửa giờ cũng chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Nguyên Triệt đứng che chắn cho cô một lúc, cảm thấy không ổn nên bảo cô đi vào phía trong cửa hàng một chút để tránh gió, còn hắn đi ra căn tin gần đó mua cà phê cho hai người. Uống cái gì ấm nóng một chút cũng có thể giải trừ cái lạnh.

Cà phê được pha không mấy ngon, nhưng với tình huống hiện tại cũng không có sự lựa chọn nào khác. Hai người uống vài ngụm cà phê nóng, cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng mỗi lần có gió thổi qua thì Ngọc Lan cũng nhịn không được hơi run rẩy một chút.

Người chủ tiệm chắc cũng đã quen với thời tiết thất thường ở nơi này, cho nên ngoài bán quà lưu niệm ra, cũng bán luôn áo gió và áo mưa bằng nilon sử dụng một lần. Nguyên Triệt thấy Ngọc Lan lạnh đến run như vậy, tuy rằng đã ôm cô, còn sử dụng khí lưu trong người để cho cô ấm một chút, nhưng cũng không thể liên tục làm như vậy. Vả lại không biết mưa gió đến khi nào mới ngừng lại.

Cuối cùng hắn quyết định mua áo lạnh cho cô, cho dù bị cô liên tục phản đối. Ngọc Lan có hơi kén chọn trong việc mua quần áo, một phần là do thói quen tiết kiệm, một phần là do cô nghĩ mua một cái thật tốt có thể mặc lâu một chút, chứ không nên mua đại mặc một lần rồi lại không thích quẳng đi mất.

Ở nơi này dĩ nhiên không có kiểu dáng áo ấm mà cô thích.

Nhưng Nguyên Triệt kiên quyết mua một cái, còn hắn không có cũng không sao.

Nguyên Triệt ép buộc cô mặc áo lạnh vào rồi mới bắt đầu suy tính có nên chờ đợi mưa tạnh để đi xem 12 Apostles hay không. Bởi vì hắn hơi lo lắng sau khi mưa tạnh, đường đi trơn trượt, hơn nữa gió biển thổi lạnh không tả xiết. Cho dù Ngọc Lan đã mặc áo gió nhưng vẫn không ngăn được hai hàm răng đều đánh bò cạp, hai bàn tay cũng lạnh như nước đá.

Nguyên Triệt nhìn xuống đỉnh đầu của cô, hiện tại đang dựa vào trên lồng ngực, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo hắn. Hắn nhịn không được nói: “Hay là hôm nay đừng xem nữa, lúc khác anh lại dẫn em đi được không?”

Tuy Ngọc Lan rất thích đi du lịch và xem thắng cảnh của thế giới, nhưng đối mặt với thời tiết khắc nghiệt thế này cũng muốn bỏ cuộc, cho nên không ngừng gật đầu nói được. Ít ra cô cũng còn ở Úc được hai năm, có thời gian để đi xem vào dịp khác. Còn những du khách Trung Quốc chỉ có thể ở Úc mấy ngày, nên không làm gì khác hơn ngoài kiên nhẫn đứng đợi hết mưa rồi đi xem kỳ quan thiên nhiên.

Nguyên Triệt bảo cô đợi ở đây một lúc, còn hắn quay về bãi đậu xe lấy xe đến đón cô. Ngọc Lan nghe hắn muốn làm vậy thì bảo không cần như vậy, cô cũng có thể dầm mưa đi về xe với hắn, nhưng hắn nhất quyết không chịu. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể đứng nhìn Nguyên Triệt đội mưa chạy đi lấy xe.

Xe SUV không đến 5 phút đã dừng ở trước mặt Ngọc Lan, cô nhanh chóng mở cửa vọt lên xe, chỉ trong tích tắc mà trên đầu tóc và gương mặt đã đầy nước mưa. Còn Nguyên Triệt ở bên cạnh, dĩ nhiên cả áo sơ mi đều ướt từng mảng lớn. Hắn thấy cô vào rồi mới chỉnh lại nhiệt độ trong xe, để chế độ máy sưởi trong chốc lát.

Khu vực rước người không thể ở lâu cho nên hắn đạp chân ga chạy đi.

Ngọc Lan lấy hộp khăn giấy có sẵn trong xe, rút ra vài tờ lau mặt giúp Nguyên Triệt, sau đó mới lấy thêm vài tờ lau cho mình rồi nói: “Áo anh ướt hết rồi dễ sinh bệnh lắm, hay là ngừng lại thay áo khác đi.”

Nguyên Triệt đang lái xe trên đường thấy trời vẫn còn mưa lớn, lắc đầu nói: “Quần áo đều để trong va ly sau cốp xe rồi, bây giờ có xuống xe lấy cũng không được. Anh không sao, qua khỏi đoạn đường này hết mưa rồi thay cũng được.”

Ngọc Lan nghe hắn nói có lý nên thôi không bàn cãi nữa, chỉ đưa tay chỉnh lại hướng gió của máy sưởi về phía Nguyên Triệt, để hắn không bị lạnh.

Sau đó, dĩ nhiên là nghe nhạc giết thời gian trong lúc chạy xe, từ sau khi nghe Nguyên Triệt hát You’re my everything, thì những bài nhạc được tải về điện thoại của Ngọc Lan đều là những ca khúc bất hủ quốc tế.

Nhạc du dương êm dịu được phát ra từ loa xe, bên ngoài xe trời mưa trắng xóa, hợp cảnh hợp tình…

******

Hơn ba giờ sau thì hai người đến được thành phố Melbourne. Nguyên Triệt đã đặt trước một phòng tại trung tâm thành phố.

Khách sạn Langham là một tòa nhà không cao lắm so với những tòa nhà chọc trời ở xung quanh nó. Nhưng lại mang phong vị Châu Âu cổ điển ở thập niên 80. Ở bên trong sảnh chính để tiếp khách đều được lót gạch màu trắng bóng láng giống như gương soi, có thể thấy cả bóng mình trên nền gạch. Cầu thang uốn lượn cũng cùng màu trắng lại được trải thảm đen phía bậc thang, ở chính giữa cầu thang có một cái bục tròn thật lớn chia các bậc thang ra làm đôi, cũng không biết dụng ý của nó có nghĩa là gì.

Sau khi Nguyên Triệt đến quầy tiếp tân nhận phòng, thì hai người được nhân viên chào đón hân hoan niềm nở đến không thể hơn được nữa. Ngọc Lan thấy từ nhân viên tiếp tân đến nhân viên phục vụ giúp đưa hành lý lên phòng ở đều rất cung kính nhã nhặn không khỏi trầm trồ, chắc là khách sạn 5 sao nên cung cách phục vụ cũng rất chuyên nghiệp. Kể cả quản lý của khách sạn cũng được thông báo để tiếp đón hai người. Cô líu lưỡi, thầm nghĩ mình cũng nên học hỏi kĩ năng phục vụ từ bọn họ.

Ngọc Lan đi cùng Nguyên Triệt ở phía sau lưng nhân viên quản lý khách sạn, sử dụng thang máy lên đến tầng cao nhất. Khi cô bước vào trong phòng rồi, mới hiểu được vì sao từ quản lý đến bảo vệ ở đây lại niềm nở với Nguyên Triệt và cô như vậy. Phòng hắn đặt tất nhiên là phòng chairman suit (phòng chủ tịch hay còn gọi là phòng tổng thống).

Chơi lớn như vậy…. bộ đi đến hiện đại bán rượu có thể giàu như vậy sao?

Dĩ nhiên lời này Ngọc Lan sẽ không hỏi hắn. Sau khi quản lý và nhân viên đưa hành lý rời khỏi phòng rồi, Ngọc Lan mới cảm thấy thoải mái để đi dạo xung quanh một lát. Nguyên Triệt cũng bảo cô đi xem thử có gì không hài lòng hay không, còn hắn thì mở ti vi xem lại tin tức lúc sáng.

Ngọc Lan đi tham quan căn phòng hơn 160 mét vuông, trang trí xa hoa lộng lẫy theo kiểu thập niên 80, khắp nơi đều là đồ gỗ được lau chùi đến bóng bẩy chói mắt. Cả căn phòng lớn đều là sàn gỗ, nơi cần lót thảm như phòng khách thì tất nhiên sẽ có thảm lông êm ái, đi chân không bước vào cũng thấy thật dễ chịu. Rèm cửa khắp nơi đều có tông màu kem, kể cả ghế sô pha rộng lớn cũng cùng một tông màu, có một ghế lớn dành cho ba người ngồi, còn ghế bành dành cho một người cũng có hết thảy là bốn cái đặt vuông góc với sô pha, xa hoa hết chỗ nói.

Bên cạnh phòng khách còn có bàn làm việc bằng gỗ, chân bàn được đẽo gọt uốn cong, trên mặt bàn có đèn chụp đế vàng, phía sau bàn làm việc còn có ghế xoay bằng da êm ái.

Phòng ngủ cũng được trang trí cùng tông màu kem trang nhã, trong phòng ngủ ngoài giường lớn có nệm êm ái phủ ga giường trắng tinh kèm theo vải trang trí màu đỏ đô ra, dĩ nhiên không thiếu kệ ti vi có nhiều vật trang trí sang trọng và ghế sô pha giống như giường quý phi kê sát bên cửa sổ.

Tuy ngoài phòng khách đã có phòng tắm nhà vệ sinh riêng biệt, phòng ngủ cũng có một phòng tắm lớn khác. Trang thiết bị dĩ nhiên đều theo tiêu chuẩn 5 sao, từ bồn tắm mát xa to lớn cho đến áo choàng tắm, khăn lông mềm mại hoặc những vật nhỏ như sữa tắm, bàn chải đánh răng đều là loại có chất lượng tốt nhất, không có gì để phàn nàn. Dĩ nhiên ở mỗi căn phòng mà cô xem qua đều không thiếu hoa tươi trang trí.

Mỗi một căn phòng đều có rất nhiều cửa sổ lớn sát đất, từ mỗi một phòng nhìn ra đều có cảnh quan khác nhau, ví như sông Yarra và quan cảnh thành phố nhìn từ trên cao xuống. Hiện giờ chỉ mới ba giờ chiều, cô nghĩ hiện giờ cảnh quan đã rất đẹp rồi, nếu tối một chút khi màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn thì sẽ còn đẹp hơn biết bao nhiêu lần nữa đây.

Ngọc Lan nhìn nội thất và cảnh quan bên ngoài cửa sổ của phòng tổng thống một hồi, khi hết ngạc nhiên thích thú rồi mới chợt cảm thán lần nữa, từ lúc cô gặp lại Nguyên Triệt, có cảm giác như mình là cô bé lọ lem gặp được hoàng tử nữa rồi.

Khi Ngọc Lan đi trở lại phòng khách đã thấy Nguyên Triệt đang lười biếng nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, chống tay gác một bên thái dương xem ti vi, có vẻ hơi mệt mỏi.

Cô rón rén đi đến sau đó nhảy lên người của Nguyên Triệt, rồi nằm sấp trên người của hắn. Ngọc Lan thích nhất là làm như vậy, vì cô cảm thấy hành động này rất thân mật.

Nguyên Triệt cũng rất phối hợp ôm eo cô lại, rồi cưng chiều hỏi: “Sao rồi, bà Nguyễn có hài lòng hay không?”

“Bà Nguyễn rất hài lòng, nhưng ông Nguyễn sau này đừng phung phí như vậy nữa.”

“Không phung phí đâu, đây là cho chúng ta hưởng thụ đêm đầu tiên sau khi đính hôn. Đúng ra anh định làm ở Adelaide nhưng nơi đó cũng không có khách sạn và quan cảnh gì nổi bật.”

Tất nhiên trong lòng Ngọc Lan vui vẻ vì được chăm sóc tốt đến vậy nhưng lại giả vờ bĩu môi nói: “Cũng đâu phải đi hưởng tuần trăng mật…”

Nguyên Triệt cười lớn, véo mũi cô đáp: “Đi hưởng tuần trăng mật dĩ nhiên phải đi vòng quanh thế giới.”

Ngọc Lan: “A……!”

*********

Tối đến, hai người lại lười biếng không muốn đi ra ngoài mà gọi thức ăn phục vụ tận phòng.

Nguyên Triệt không ngại đi ra ngoài ăn tối, hơn nữa đã theo kế hoạch đặt một bàn dành cho hai người ở nhà hàng Eureka Skydeck 88, nằm trên tầng 89 ở một tòa nhà ở gần đó, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh thành phố lên đèn rất đẹp. Nhưng đến cuối cùng Ngọc Lan buộc hắn phải hủy bỏ… bởi vì Nguyên Triệt bị bệnh rồi.

Bình thường hắn không dễ bị bệnh, nhưng khi mắc bệnh thường nặng hơn người khác. Như buổi tối hôm nay, hắn bị sốt cao đến 39 độ. Nhiệt kế cũng là do Ngọc Lan hỏi mượn nhân viên của quầy tiếp tân, cũng may trong khách sạn có sẵn tủ thuốc dự phòng, ngoài nhiệt kế ra kể cả thuốc giảm sốt Panadol cũng được đem đến đầy đủ.

Vốn Ngọc Lan yêu cầu hắn đi đến bệnh viện nhưng không ngờ Nguyên Triệt rất khó bảo, kiên quyết không muốn đi. Hắn nói bị sốt uống thuốc hạ sốt là được, còn việc bị cảm là do virus, mà đã là virus thì không có thuốc nào có thể chữa khỏi, chỉ cần uống nhiều nước và nghỉ ngơi nhiều, cơ thể tự đề kháng virus thì sẽ mau hết bệnh.

Tuy Ngọc Lan có mẹ là y tá nhưng mấy chuyện này cũng không mấy thông thạo, vả lại ở Việt Nam thường thường vẫn đi mua thuốc uống khi bị cảm cúm. Nay nghe Nguyên Triệt nói như vậy cũng không biết đúng hay sai, chỉ có thể nằng nặc bắt hắn đi bác sĩ.

Nguyên Triệt thở dài, lấy điện thoại gọi cho dịch vụ bác sĩ tư đến chữa bệnh tận nơi, chủ yếu là để Ngọc Lan an tâm một chút.

Trong khi chờ đợi bác sĩ đến, Ngọc Lan chỉ có thể sử dụng khăn lông nhỏ chườm nước lạnh đặt trên trán cho Nguyên Triệt. Khi khăn lông chuyển sang âm ấm hết hơi lạnh rồi, cô lại đem khăn vào phòng tắm xả nước lạnh rồi đem trở lại phòng ngủ, tiếp tục đặt khăn lạnh trên trán của hắn.

Nguyên Triệt chắc là rất mệt mỏi cho nên đã ngủ say rồi.

Ngọc Lan cứ mỗi ba bốn phút lại thăm dò da thịt tay chân và khuôn mặt của Nguyên Triệt, chú ý hết mức có thể không để hắn sốt quá cao, sự lo lắng trong lòng giống như rễ cây hoa dại, mọc tràn lan không thể kiểm soát.

Có lẽ thuốc giảm sốt có tác dụng nên khoảng nửa tiếng sau, làn da của Nguyên Triệt đã bớt nóng ran, thay vào đó là cơ thể hắn bắt đầu xuất hạn mồ hôi. Ngọc Lan vẫn tiếp tục lấy khăn khô lau mồ hôi và chườm lạnh khi cần.

Chờ đợi hơn hai tiếng mới có nghe thấy có người bấm chuông cửa.

Ngọc Lan đi ra mở cửa thì thấy ngoài nhân viên lễ tân ra, có một người đàn ông trung niên cao lớn khỏe mạnh, mặc áo len tay lỡ ôm sát người và quần tây, một bên tay còn cầm theo một cái cặp xách màu đen không lớn không nhỏ, cả người toát ra phong thái lịch sự chững chạc.

Hai bên chào hỏi giới thiệu lẫn nhau, sau đó Ngọc Lan mới dẫn vị bác sĩ đi vào phòng ngủ để khám bệnh cho Nguyên Triệt.

Vừa vào phòng đã thấy Nguyên Triệt mở mắt, từ từ ngồi dậy trên giường. Ngọc Lan vội vàng đi đến giúp hắn ngồi dậy, rồi nhặt lên khăn lông rơi ở một bên.

Bác sĩ vừa vào chào hỏi Nguyên Triệt xong thì bắt đầu lấy dụng cụ ra khám bệnh. Cũng không có gì khác ngoài lấy ống nghe nghe nhịp tim, đo huyết áp và lấy nhiệt kế đo thử xem Nguyên Triệt đang sốt bao nhiêu độ. Bởi vì hai tiếng trước đã uống panadol cho nên hắn đã được hạ sốt.

Cuối cùng bác sĩ trao đổi với Nguyên triệt và Ngọc Lan vài câu, cũng nói y như lời của Nguyên Triệt trước đó, chỉ cần uống nhiều nước và nghỉ ngơi nhiều thì sẽ tự khỏi bệnh. Nhưng nếu uống Panadol vẫn không hạ sốt thì nên đi thẳng đến bệnh viện để cấp cứu.

Ngọc Lan còn lo lắng hỏi vị bác sĩ này, về chuyện ngày mai Nguyên Triệt phải lái xe về Canberra. Bác sĩ lắc đầu nói như vậy không được, anh ta đề nghị Nguyên Triệt nên nghỉ ngơi và không nên lái xe trong lúc bị bệnh và sốt cao như vậy.

Sau khi thanh toán bằng thẻ và tiễn bác sĩ đi rồi, Ngọc Lan mới quay trở lại phòng ngủ. Nguyên Triệt đang nhắm mắt, ngồi tựa lưng vào đầu giường, khi nghe thấy tiếng cô đi đến thì miễn cưỡng mở mắt. Ngọc Lan ngồi xuống một bên giường, đưa tay sờ lên trán của hắn thấy nhiệt độ vẫn tốt, chưa bị sốt trở lại thì thở phào một cái.

Cô chưa kịp hỏi thì đã nghe Nguyên Triệt nói: “Sáng thứ hai anh phải vào quân doanh bàn giao công việc, không thể nghỉ được. Anh sẽ bảo trợ lý đặt vé máy bay cho chúng ta.”

Ngọc Lan gật gật đầu, sau đó không hiểu sao lại trợn mắt ngốc nghếch hỏi: “Còn xe của anh thì sao?”

Nguyên Triệt buồn cười, bắt lấy tay cô bóp bóp một hồi mới trả lời: “Dĩ nhiên phải gửi mang về. Sẽ có người sắp xếp chuyện này, em không cần lo lắng.”

“Em quên mất, ngoài là quân nhân, anh còn là chủ tịch hội đồng quản trị…” Cô liếc mắt, cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, nghe vào tai có chút dè biểu, nhưng thái độ kia lại làm cho tâm hắn nhộn nhạo đến không chịu được.

Nguyên Triệt không tiếng động đưa mắt đánh giá Ngọc Lan, áo sơ mi trắng rộng rãi kết hợp quần sọt jean ngắn trên nửa đùi, vừa nhìn đã muốn hành động ngay tức khắc.

Khụ khụ, bị sốt cao nếu toát mồ hôi được cũng tốt, như vậy cố gắng một lần đi….