Ngụy Vô Tiện Đoan Chính Quy Phạm - Hàm Quang Quân Bắt Cá Bẫy Chim

Chương 7: Đánh nhau



Sau khi đợt kiểm tra kết thúc, Lam Hi Thần đi đến Kim Lân Đài cầu viện, Lam Khải Nhân xử lý công việc trong tộc, "Ngụy Vô Tiện" ở Tàng Thư Các đóng cửa không ra để tìm sách đọc... "Lam Vong Cơ", thì giống như mọi khi, xuất quỷ nhập thần, chơi bời lêu lổng.

Lam Khải Nhân không thích Ngụy Vô Tiện mang gương mặt Lam Vong Cơ "Xuất đầu lộ diện", Ngụy Vô Tiện liền thỏa mãn ý muốn của ông, xuống giường là lanh lẹ lăn tới phía sau núi hẻo lánh ít dấu chân người, quậy tưng đến giờ cấm đi lại ban đêm mới trở về.

Bởi vậy, lúc chuông cảnh báo ngân vang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện cũng không ở gần đó.

Tiếng chuông mãnh liệt, như thúc giục như la mắng, mặc dù cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được người gõ chuông hối hả. Hắn nghe tiếng đứng dậy, con thỏ trắng vừa bắt được nhảy hai cái, nhanh chóng biến mất hoàn toàn vào trong bụi cỏ. Phàm là gia tộc huyền môn đại gia, đều sẽ thiết lập một cơ chế cảnh báo trong tình huống khẩn cấp, ở Lam gia chính là tiếng chuông, nhưng từ khi Ôn thị bị huỷ diệt, cái chuông này đã hơn hai mươi năm (?) chưa từng vang lên.

Khi Ngụy Vô Tiện bước vào cổng chính, ai nấy trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng bước đi vội vàng, người già phụ nữ và trẻ em cùng nhau tránh lui, tu sĩ thành niên mang kiếm tập trung lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn túm một người lại hỏi.

"Ngươi — ơ, Hàm Quang Quân? Vậy mà tìm được ngài rồi!" Thấy rõ hắn là ai, môn sinh vui mừng quá đỗi, "Một con yêu thú chạy ra khỏi Hung Thất! Ngụy tiền bối đã dẫn người đi vào đó trước! Ngài mau đến xem một chút đi!"

Ngụy Vô Tiện trong lòng lộp bộp một tiếng, Hung Thất của Lam gia hắn đã nghe thấy từ lâu, nghe nói ở đó trấn áp một vài tà vật cực kỳ khó giải quyết, bất kỳ con nào chạy ra cũng đều là một hồi sinh linh than khóc.

"Ở đâu?"

"Vừa mới nói là ở gần Nhã Thất, nếu Ngụy tiền bối có thể bám trụ, hẳn là vẫn còn ở đó." Môn sinh đáp.

Như thể trào phúng hắn, vừa dứt lời, một tiếng đất rung núi chuyển rít gào truyền đến từ hướng đó.

- -----

Trước cửa Nhã Thất một mảnh hỗn độn. Mười mấy tu sĩ kiềm hãm ở phía trước, nhưng con rồng lửa sáu móng toàn thân lửa tím ngút trời này, lệ khí rất nặng, bọn họ năm lần bảy lượt có ý định thu hẹp vòng vây nhưng vẫn không thành công, trong lúc di chuyển nhanh nhẹn, ngược lại có người bị lửa cháy gây thương tích.

"Bị thương nặng không?" "Ngụy Vô Tiện" lui hai bước, quay đầu hỏi thăm.

"Vẫn... Vẫn có thể."

"Ngươi tạm lui."

"Không được, trận pháp này cần kiếm pháp Lam gia —"

"Di Lăng Lão Tổ" không để ý đến, lập tức rút kiếm tiến lên, gia nhập cuộc chiến, hoà hợp đến không chê vào đâu được.

"— phối hợp." Tên tu sĩ kia ngơ ngác nói hết câu, bỗng nhiên cảm thấy mình vừa nói một câu cực kỳvô nghĩa — kiếm pháp Lam gia của "Ngụy Vô Tiện" thế mà lại nước chảy mây trôi, dường như so với mình còn thuần thục hơn rất nhiều.

Lực lượng hỗ trợ gia nhập khiến cho đội hình trận pháp siết chặt hơn một chút, có lẽ cảm nhận được nguy cơ, yêu thú càng trở nên điên loạn nóng nảy, đấu đá lung tung, muốn mạnh mẽ phá vòng vây.Đối chọi với sức mạnh man rợ, con người vĩnh viễn ở vào thế hạ phong. Thế tấn công mọi người mới vừa tạo ra lập tức suy yếu không ít, làm cho các tu sĩ đến tiếp viện ở bên ngoài đều phải cùng nhau lui về phía sau một vòng.

Trong đó cũng bao gồm Ngụy Vô Tiện.

Nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ kia, Ngụy Vô Tiện không dám trì hoãn, liền cất bước đi đến hướng Nhã Thất. Vì bước chân của hắn cực nhanh, lại có phương hướng chỉ dẫn, lúc chạy tới, vừa vặn hắn nhìn thấy tình huống đặc sắc Lam Trạm và mười mấy tu sĩ mặc bạch y kia kết thành kiếm trận chiến đấu bất phân thắng bại với quái thú.

Thoạt nhìn Lam Trạm hoàn toàn có thể ứng phó được. Ngụy Vô Tiện đứng ở vòng ngoài, đang sắn tay áo say sưa xem náo nhiệt. Không ngờ lúc này, tên môn sinh chỉ đường cho hắn cũng chạy tới, xui rủilàm sao, kêu lên một câu "Hàm Quang Quân tới rồi!"

Không hề báo trước, quá trời khuôn mặt loạt xoạt quay về phía hắn —— mang theo vẻ mừng rỡ và mong chờ không chút nào che giấu. Cả đám người mênh mông thoáng chốc rẽ ra một con đường, dùngthái độ "Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục" thông thẳng đến chính giữa khu vực chiến đấu kịch liệt nhất.

Chuyện này vượt quá mong đợi của hắn rồi, Ngụy Vô Tiện thụ sủng nhược kinh.

Từ khi hắn tu quỷ đạo, các trận chiến đều do Ôn Ninh đánh, sau đó đi theo Lam Trạm, càng là khôngcần phải lo lắng đến bất kỳ chuyện gì. Hắn đã không đánh cận chiến suốt bao nhiêu năm, ngược lại chạy trốn như chân bôi dầu đã luyện tới đỉnh cao. Lần này là thật sự muốn hắn ra tay hay sao?

Thịnh tình không thể chối từ, hắn duỗi tay sờ ra sau eo, lại sờ thấy trống không. Đúng vậy, trên người Hàm Quang Quân làm sao có thể mang Trần Tình? Nhưng với tay không, cho dù hắn lên sân khấu cũng chỉ có thể gây trở ngại chứ không giúp được gì.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, rốt cuộc có người nhận ra khó khăn của hắn.

"Hàm Quang Quân! Lão Tổ! Nhận nè —"

Lam Cảnh Nghi chen không đến trước mặt được, liền ném đồ vật trong tay tới. Ngụy Vô Tiện đưa tay đón lấy, tập trung nhìn kỹ, lại là Tị Trần. Nghĩ cũng không cần nghĩ, tên tiểu tử ngốc này khẳng định đã ném Trần Tình cho Lam Trạm.

Lam Trạm bên kia đón cây sáo, không hề liếc nhìn một cái đã giắt ra sau lưng, vẫn dùng thanh kiếm không thuận tay kia để chém.

"Chuyện gì thế này? Lão Tổ vì sao không thổi sáo?"

"Ai da ta biết rồi, Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là vùng đất tiên gia, căn bản không có hung thi lệ quỷ gì để triệu hoán á!"

"Tiêu rồi, vậy phải làm sao bây giờ nha?"

Ngụy Vô Tiện ngoảnh mặt làm ngơ, bước nhanh tới, hét lên: "Nhận kiếm!"

Lam Trạm cúi đầu, dải băng trắng thoáng ẩn hiện, Tị Trần leng keng rời khỏi vỏ. Kiếm phong sáng loá như tuyết xẹt qua lớp vảy rồng cứng chắc, phát ra tiếng cọ quẹt bén nhọn, yêu thú bị thương thét dài, ngọn lửa bùng phát cao đến vài thước.

Một chiêu này là kiếm pháp nội môn tiêu chuẩn của Lam thị, tuy rằng uy lực kinh người, nhưng khôngphải con cháu ruột thịt sẽ không được tập luyện. Các tu sĩ cùng chiến đấu nhìn thấy mà trợn mắt há mồm. Hàm Quang Quân đây là đem toàn bộ vốn liếng giao ra hết? Hay là Di Lăng Lão Tổ đã quay đầu vào Lam thị? Nhưng cho dù khiếp sợ cỡ nào, trước mắt lúc này tuyệt đối không phải là lúc suy nghĩ lung tung, mọi người thay hình đổi vị, nhanh chóng lấy "Ngụy Vô Tiện" làm người đứng đầu kết thành sát trận, từng bước ép sát. Nhưng đúng lúc này, ánh sáng lưu chuyển trên thân kiếm Tị Trần đột nhiên tắt ngúm.

Tiếng kim loại vang lên keng keng không ngừng, thân kiếm lại giống như kiếm sắt bình thường, không còn có chút dấu vết linh khí xao động nào. Yêu thú chịu đau cuồng nộ, tốc độ và sức mạnh càng khiến cho người ta sợ hãi hơn, tình thế chuyển biến bất ngờ.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên lưng Ngụy Vô Tiện.

Mọi người không rõ nội tình, nhưng Ngụy Vô Tiện đột nhiên ý thức được tình huống nguy hiểm đến mức nào. Hắn đã quen ỷ lại vào Lam Trạm, Hàm Quang Quân cũng luôn làm cho người ta yên tâm, trong nhất thời thế mà quên mất sự thật quan trọng là thân thể hắn không có linh lực để vận chuyển như vậy.

"Mau lui lại!"

Lam Trạm không lùi. Trong lòng Ngụy Vô Tiện như lửa đốt. Cứng đầu, hắn thầm mắng một tiếng, bấtchấp tất cả xông lên phía trước: "Mau lui lại đi! Có ta nè! Ta ở đây!"

Làm gì bây giờ? Hắn thật ra cũng không biết làm gì bây giờ. Khẩu quyết điều khiển linh khí là cái gì? Trong tay không có binh khí thì làm sao đây? Mặc kệ, bất kể thế nào, hắn cũng không thể để Lam Trạm tiếp tục cậy mạnh.

Có lẽ là thể lực đã như nỏ mạnh hết đà, lại có lẽ là nghe thấy giọng nói của hắn nên phân tâm, thân hình "Ngụy Vô Tiện" cứng đờ lại, không thể tránh thoát được cú quào này.

Rít gào, thét gọi, bùng nổ, kêu lên sợ hãi...... Cả thế giới ồn ào như thế, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy dòng máu kia, Ngụy Vô Tiện lại không nghe thấy gì nữa cả, máu bắn phá màng nhĩ, mọi thứ thực tại đều rời khỏi hắn.

Một loạt âm thanh vun vút, một thanh kiếm cũ màu đen từ không trung bay tới. "Hàm Quang Quân" vọt đến, phi thân lên. Thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, sắc vàng rực rỡ theo đó tràn ra, như hào quang vạn trượng sau khi cơn mưa đầu mùa đổ xuống, mọi người đều bị vầng linh khí sáng ngời như thái dương này làm chói mắt.

Xoáy, xỉa, chém, đâm, từng đường kiếm sắc bén tấn công thẳng vào nơi yếu hại, chiêu thức lại bay bổng linh hoạt như múa. Tiên kiếm có linh lực tăng sức mạnh lên rất nhiều, lớp vảy rồng mà "Ngụy Vô Tiện" không thể chém đứt đã liên tiếp bị xẻ làm hai dưới kiếm của "Hàm Quang Quân". Yêu thú dùng chiếc đuôi để quất, lan can gạch bể nát, lửa cháy đuổi theo tấn công, khu rừng thành đất khô cằn, nhưng bất kể là tránh né, là tấn công, nó đều kém xa sự nhanh nhẹn của "Hàm Quang Quân". Kiếm khí tung hoành, tiếng rú rung trời, ác chiến mấy chục hiệp, rốt cuộc yêu thú thương tích chồng chất. "Hàm Quang Quân" dùng sức của một mình mình hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của yêu thú, nhân cơ hội này, các tu sĩ nhanh chóng vây kín, pháp khí vào chỗ, phong ấn hạ xuống.

"Trúng!"

Làn sóng hoan hô vang lên chồng chéo, nhưng các tu sĩ tham gia vây chặn sớm đã chật vật không chịu nổi, đặc biệt là "Hàm Quang Quân".

Chúc mừng chiến thắng, quan tâm thăm hỏi thương thế, nhỏ to nghi ngờ kiếm pháp... Tới tấp hỗn loạn ào về phía hắn, ồn ào nhốn nháo một mảnh.

"Hàm Quang Quân" đều mắt điếc tai ngơ với tất cả, trước mắt bao người, kéo lê kiếm, lảo đảo đi đến trước mặt "Ngụy Vô Tiện", mở to đôi mắt đỏ ngầu, hỏi: "Ngươi vẫn ổn?"

"Không ngại. Ngươi ——"

Nhưng những lời này "Ngụy Vô Tiện" không thể nói xong. Chỉ mới nghe được hai chữ, nhuệ khí trên người "Hàm Quang Quân" lập tức tan biến. "Rất tốt, rất tốt." Hắn lẩm bẩm hai tiếng, lộ ra một nụ cười mệt mỏi, kiệt sức ngã ra.

Tiếp theo không xảy ra chuyện bất ngờ gì nữa. "Ngụy tiền bối" tự bế "Hàm Quang Quân" lên trở về Tĩnh Thất, những người còn lại chờ giải quyết hậu quả với khí thế ngất trời.

Lam Tư Truy không đi xem náo nhiệt. Cậu ở lại đến cuối cùng, cầm thanh kiếm kia lên đánh giá, quansát cẩn thận. Thân kiếm trơn bóng như gương, nhẹ nhàng sắc bén; Vỏ kiếm nền đen tuyền khắc hoa văn vàng, ổn trọng đại khí. Rõ ràng nhìn thế nào cũng là một thanh tiên kiếm thượng phẩm, nhưng đến chỗ gần chuôi kiếm, lại khắc một cái tên cực kỳ không tương xứng — Tùy Tiện.

- -----

Buổi tối.

Khi Lam Cảnh Nghi đi ngang qua Tĩnh Thất, "Ngụy Vô Tiện" đang ngồi một mình ngoài cửa.

"Ngụy tiền bối, sao không đi vào? Ngươi mới vừa bị thương, cẩn thận buổi tối lạnh."

"Sợ ồn."

"Ồn?" Cảnh Nghi có chút ngạc nhiên, sau đó lại có chút kinh ngạc, tại sao mình phải ngạc nhiên? "Ngụy tiền bối" không phải vẫn luôn rất ồn ào hay sao...... Nhưng, cẩn thận nghĩ lại, "Ngụy tiền bối" hay lải nhải kia dường như đúng là đã lâu rồi không nhìn thấy.

Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Cảnh Nghi vẫn rất thích vị tiền bối này, nguyên nhân rất đơn giản — thoạt nhìn Lão Tổ càng không giống với trưởng bối so với tất cả những trưởng bối mà cậu quen biết, bình thường không đứng đắn, nhưng lúc quan trọng lại tuyệt đối đáng tin cậy, khi ở bên nhau rất là ghét bỏ, sau khi tách ra lại làm cho người ta có chút nhớ nhung — Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa bao giờ từng có một người như vậy, kiểu như vậy Lam Cảnh Nghi cảm thấy mới mẻ. Nhưng gần đây, "Ngụy tiền bối" thay đổi, suốt cả ngày rầu rĩ trong Tàng Thư Các, ít nói, giống như thay đổi thành một người khác vậy, khiến người ta bất an.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đánh bạo, tiến đến trước mặt "Ngụy tiền bối".

"Sao có thể? Nếu Hàm Quang Quân cảm thấy ngươi ồn ào, đã sớm đuổi ngươi ra ngoài rồi."

"Ngụy Vô Tiện" nhướng mày, "Phải không?"

"Đương nhiên!" Lam Cảnh Nghi có chút khó chịu, "Ngươi cho rằng Hàm Quang Quân là ai? Y đối với ngươi như thế nào, ngươi còn nhìn không ra?"

"Ngụy Vô Tiện" trầm ngâm một lát, "Nhìn ra cái gì?"

Lam Cảnh Nghi nghẹn họng, ngay cả con thỏ của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có thể nhìn ra Hàm Quang Quân... ấy... Ngụy Vô Tiện, cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không biết? "Hàm Quang Quân, y... y... y..." Thích? Cái từ này cậu không thể nói nên lời. Coi trọng? Cảm giác càng quỷ dịhơn. "Y... Y không chán ghét ngươi." Cảnh Nghi nghẹn đỏ mặt, rốt cuộc nghĩ ra một cách nói trung hoà như vậy.

"Làm thế nào nhìn ra?"

Làm thế nào nhìn ra? Cảnh Nghi hơi có chút cảm giác hận rèn sắt không thành thép. "Ngay hôm nay, y đưa bội kiếm của mình cho ngươi, tay không vẫn lao lên trên, cả người mệt đến kiệt sức còn hỏi ngươi có sao không trước... Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chỉ có ngươi còn — còn rối rắm mình có làm ồn hắn hay không."

"Ngụy Vô Tiện" làm như bị cậu nói mà chết lặng, tỏ ra giống như suy nghĩ gì đó.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Lam Cảnh Nghi cũng hối hận chính mình hơi hồ đồ. Hắn tuy yêu thích người trong nhà mình, nhưng dù sao đoạn tụ cũng không phải là chuyện có thể cưỡng ép, huống chi, chính chủ người ta còn chưa nói, cậu sốt ruột cái gì chứ.

"Tóm lại, tiền bối vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, vết thương không khỏi được, người khác còn phải lo lắng cho ngươi... Hàm Quang Quân y... y chắc chắn không ngại..." Lam Cảnh Nghi nói ậm ờ, mặc kệ có nên hay không, cậu đã nói hết suy nghĩ ra, phần còn lại cũng chỉ đành nghe theo ý trời.

Lúc này, trong phòng truyền ra hai tiếng ho khan.

"Ngụy Vô Tiện" và Lam Cảnh Nghi nhìn nhau, người sau vội vàng đưa ra ánh mắt "Nhanh đi đi". "Ngụy Vô Tiện" xoay người sắp đi, lại bị Cảnh Nghi kéo lại.

"Ngàn vạn lần đừng nói cho Hàm Quang Quân biết đây là ta nói."