Ngụy Vô Tiện Đoan Chính Quy Phạm - Hàm Quang Quân Bắt Cá Bẫy Chim

Chương 8: Thổ lộ



"Lam Trạm...... Lam Trạm? Lam ——"

Lam Vong Cơ nắm lấy đôi tay kinh hoảng đang quờ quạng kia, thấp giọng đáp: "Ta ở đây."

Người trên giường an tĩnh một chút, giật mình, mở mắt ra.

"Lam Trạm! Ngươi —— ai da," "Hàm Quang Quân" ngồi dậy đột ngột, động tác quá lớn khẽ động đến vết thương, xuýt xoa hít một hơi.

"Chỗ nào?" Lam Vong Cơ chợt khẩn trương lên.

"Đụng nhẹ thôi, không quan trọng," Ngụy Anh xua xua tay, nhe răng trợn mắt nói: "Lâu không động thủ, đánh một con yêu thú thôi mà toàn thân giống như tan rã vậy, thật là năm tháng không buông tha ai......" Hắn cử động vài cái, ánh mắt dừng trên thanh kiếm dựa vào mép giường, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi. "Đây là?"

Mới vừa đánh kinh thiên động địa một trận, lại không hề ấn tượng gì đối với vũ khí trong tay, cũng chỉ có Ngụy Anh mới có thể làm được.

"Khi ngươi cần dùng kiếm, nó tự mình tới." Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói.

Ngụy Anh không trả lời. Sau khi hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, cầm lấy Tùy Tiện, nâng lên cao ngang mày, chậm rãi rút ra. Linh khí màu vàng bắt đầu xuất hiện từ chuôi kiếm, giống như dây leo mọc ra um tùm, bám vào, quấn quanh đến mũi kiếm.

"Ông bạn già, nhiều năm như vậy... còn nhớ rõ ta đấy chứ." Hắn cười cười, không hề lưu luyến, cạch một tiếng thu kiếm vào vỏ, quay sang Lam Vong Cơ, đắc ý nói: "Nhị ca ca, ta và kiếm của ta không làm ngươi mất mặt phải không?"

Như thể bị kim đâm một cái, đầu quả tim Lam Vong Cơ rỉ ra một giọt máu.

"Không." Y nén đau đớn đáp.

"Sao vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt của y, Ngụy Anh có chút giật mình, "Chúng ta không phải đã đánh thắng sao? Tại sao nhìn ta như vậy?"

Tại sao?

Lồng ngực nghẹn ứ không nói nên lời, Lam Vong Cơ dời mắt đi, trả lời: "...... Chưa từng kiểm tra phong ấn của Hung Thất, bỏ bê nhiệm vụ."

Ngụy Anh duỗi người, cười tươi nói: "Không tính không tính, những phong ấn xưa cũ đó, hai trăm năm cũng không cần phải xem một lần, hiện giờ tình huống phi thường, ai còn có thể nhớ tới mấy thứ đó? Huống chi yêu vật kia vẫn không thoát được, bàn kỹ ra, vẫn là bị 'Hàm Quang Quân' hàng phục, không tính là ngươi thất trách... Ta đã chiếm thân thể của ngươi, giúp ngươi vài công việc ngắn hạn, đương nhiên, không cần cảm tạ ta ——"

Ngụy Anh bá vai y, tự mình nói lảm nhảm. Lam Vong Cơ nghe thấy mà nổi giận trong lòng, chỉ muốn lập tức phất tay áo bỏ đi. Ai ngờ vừa đứng dậy, trước mắt tối sầm lại, chân mềm nhũn, ngã nghiêng xuống cạnh giường.

"Lam Trạm!"

"Không sao —"

"Không cái gì mà không? Mặt trắng như tờ giấy còn nói không sao?" "Hàm Quang Quân" nhảy dựng lên, đỡ lấy y. "Có chuyện từ từ nói, sao nói đi là đi? Ta lại nói sai cái gì rồi?"

Lam Vong Cơ ngưng mắt điều tức, chỉ tiếc căn cơ của "Ngụy Vô Tiện" thật sự quá kém, mấy nhịp thởqua đi, cảm giác khó chịu cũng chỉ giảm bớt một chút. Lúc này, một bàn tay nắm lấy tay y, lòng bàn tay áp vào nhau, linh lực cuồn cuộn không ngừng chuyển sang.

"Đỡ chút nào không?"

Lam Vong Cơ mở mắt ra, vẻ mặt nôn nóng của "Hàm Quang Quân" lập tức lọt vào trong tầm mắt. Y không quen nhìn thấy cảm xúc kịch liệt như vậy ở trên chính gương mặt của mình, quay mặt đi, một cảm giác giống như đã từng gặp qua bỗng nhiên ập tới.

Đúng rồi, một màn này, y đích xác đã từng gặp qua.

Mười ba năm trước, trong hang động ở núi hoang Di Lăng, Hàm Quang Quân cũng nắm tay Di Lăng Lão Tổ như thế này, đem tất cả linh lực chẳng còn lại bao nhiêu chuyển sang hết, nhưng chỉ đổi về những chữ "Cút" liên tục. Hiện giờ thời gian qua đi, vật đổi sao dời, rốt cuộc đổi thành người nọ nắm lấy tay của mình, nhưng há miệng ngậm miệng vẫn là những câu vui đùa vụn vặt, khác gì mười ba năm trước đâu?

Lam Vong Cơ vùng tay ra, nhưng Ngụy Anh nắm chặt không bỏ, lôi kéo một phen, cổ áo bị kéo ra, từ vai trái đến sườn phải, lộ ra băng vải thấm máu.

Ngụy Anh kinh hãi.

"Sao bị thương nặng như vậy?" Hắn nhảy xuống giường, không cho phép phản đối ấn Lam Vong Cơ nằm trở lại giường, điểm vài huyệt đạo để cầm máu vết thương một lần nữa, rồi lại cầm lấy tay y. "Trốn cái gì mà trốn? Nhất quyết phải đợi đến ngất xỉu mới để ta biết à?" Hắn nhìn chằm chằm vào vết thương trên người y, nụ cười biến mất, ánh mắt lành lạnh: "Nếu biết ngươi bị thương nặng như vậy, ta nên làm thịt con súc sinh kia."

"Không thể nói bậy." Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Rồng lửa là yêu thú thượng cổ, sức người không thể diệt được."

"Ngươi cũng biết chính mình diệt không được?"

Bị đáp trả một câu này, Lam Vong Cơ không có lời gì để nói.

Cực kỳ khác thường, Ngụy Anh thở dài. "Thân thể kia của ta có bao nhiêu linh lực, ngươi hẳn là rõ ràng...... Rồng lửa sáu móng là thứ gì, ngươi cũng rõ ràng. Ta biết ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng ta đã ở đây, đương nhiên sẽ không để nó chạy thoát. Kêu ngươi lui, tại sao ngươi không nghe?"

Lam Vong Cơ rũ mắt không nói. Từ nhỏ đã thiên tư xuất chúng, sau đó lại được tôn sùng là mẫu mực của tiên môn, mọi người đối với y kỳ vọng như thế, y cũng sớm đã hình thành thói quen độc lai độc vãng vượt mọi chông gai. Người đến xin y giúp đỡ nhiều không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ có ai từng hỏi y 'Có cần giúp đỡ hay không' hoặc là 'Có thể thu phục hay không'.

Ngoại trừ Ngụy Anh.

Lát sau, Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp: "Thực xin lỗi."

Ba chữ nhẹ bẫng này, phảng phất như cây búa nặng ngàn cân, đập thật mạnh vào lồng ngực Ngụy Vô Tiện.

"Đừng nói lời này. Lam Trạm, ta không có ý trách ngươi... Ta chỉ là, sợ hãi mà thôi." Ngụy Vô Tiện có chút hốt hoảng, cúi người xuống, ghé vào bên tai Lam Vong Cơ, nghĩ tới nghĩ, rốt cuộc nói ra: "Ngươi biết không, Lam Trạm, chiều nay, tuy ta vẫn luôn ngủ, nhưng đầu óc lại không nhàn rỗi một chút nào...... Tới tới lui lui mơ vài giấc mơ."

Lam Trạm quay sang hắn, ánh mắt có chút mờ mịt.

"Trong mộng, cả người ngươi là máu, mà ta không có linh lực, cũng không có thuốc, ngoại trừ trơ mắt nhìn cơ thể ngươi từ từ lạnh đi, lại không có một biện pháp nào." Vừa nhắm mắt, thế nhưng giống như lại thấy được cảnh tượng khủng bố kia, giọng nói run rẩy. Hắn quyết tâm, không màng tất cả vòng tay qua cổ Lam Trạm, nghẹn ngào nói: "Hai đời hai kiếp, Ngụy Anh ta lên tới Loạn Tán Cương, xuốngđến Tu La tràng, biển máu núi xác địa ngục vô cùng cái gì chưa từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ có một khắc sợ hãi như vậy."

Thân mình Lam Vong Cơ cứng đờ, vừa định nhúc nhích, lại bị Ngụy Vô Tiện đè chặt lại.

"Đừng nhúc nhích! Trước hết nghe ta nói xong!

"Có câu này ta vốn không dám hỏi ngươi, sợ ngươi sau khi nghe xong muốn đánh ta, đuổi ta đi, ghét bỏ ta... Nhưng lúc này ta bỗng nhiên hiểu rõ, nếu không biết rõ ràng câu hỏi này, cho dù hóa thành tro, ta cũng phải theo gió bay lên xà nhà của Tĩnh Thất."

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói:

"Lam Trạm, ngươi có thích con gái hay không a ——"

Nghe xong lời này, Lam Vong Cơ như rớt vào hầm băng, gần như lập tức muốn đẩy hắn ra, suýt nữa bỏ lỡ nửa câu sau.

"—— nếu không có, vậy... thử suy xét ta một chút trước nhé?"

Trong lúc nhất thời, đầu óc Lam Vong Cơ trống rỗng, hô hấp ngừng trệ, mà chuyện này cũng khôngliên quan đến việc Ngụy Anh vòng chặt quanh cổ y.

Cảm giác được Lam Vong Cơ giãy giụa, Ngụy Vô Tiện có chút nguội lạnh, thầm nói lần này sợ là ngay cả bạn bè cũng không làm được, thừa dịp Lam Trạm còn chưa phát tác, trơ mặt nói tiếp:

"Ta biết lão Lam gia các ngươi thanh tâm quả dục lại còn quy củ cực nghiêm, có một số việc chắc hẳn là chưa hề nghĩ tới, nhưng thế giới này vô biên chuyện lạ gì cũng có, nam nhân thích nam nhân cũng có. Ta trước đây cũng cảm thấy hoang đường, hôm nay mới minh bạch, nếu ngươi thật sự thích một người, dù hắn đẹp hay xấu, già hay trẻ, nam hay nữ, thật ra đều không liên quan. Ta thích ngươi, yêu ngươi, muốn ở cùng ngươi, được một ngày đó là một ngày phúc phận, được một năm đó là một năm may mắn.

"Nếu như trong lòng ngươi có người, hoặc đối với chuyện này không có hứng thú, chỉ cần lắc đầu, ngày mai ta lập tức dọn ra, đợi đến khi Trạch Vu Quân tìm được cách phá giải sẽ xuống núi ngay, tuyệt đối không quấy nhiễu sự thanh tu của ngươi; Nếu như không có, có thể... có thể trước hết nhìn ta hay không, ta có thể làm rất nhiều việc, không biết cũng có thể lập tức đi học, ngươi nhìn ta, có lẽ sẽ phát hiện... ta không đáng ghét như vậy đúng không?"

Trái tim hắn nhảy thùm thụp, nhưng một chút cũng không dám ngẩng đầu.

Đợi rất lâu, mới nghe được Lam Trạm nghẹn giọng vất vả nói: "Những gì ngươi... vừa mới nói... là thật?"

"Trời đất chứng giám!" Ngụy Vô Tiện liền ngồi thẳng thân mình, làm như sợ y không tin, vội vàng nói tiếp: "Con người ta tuy rằng từ trước đến nay nói không lựa lời vô tâm vô phế, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy chuyện thế này để nói giỡn! Hôm nay nhìn thấy ngươi bị yêu vật kia làm cho bị thương, ta mới bỗng nhiên ý thức được, hoá ra trên đời thật sự có thể có một người như vậy, khiến ngươi cảm thấy, cho dù mình chết đi, cũng muốn đối phương tốt đẹp. Những lời nói mới vừa rồi nếu như có nửa câu giả dối, Ngụy Anh nguyện chịu vạn quỷ cắn xé vĩnh viễn không ——"

"Không thể!" Lam Trạm không màng đau đớn ôm chầm lại hắn, che miệng hắn lại, "... Ta tin, mỗi một chữ đều tin. Lời này, không thể nói nữa!"

Một giọt nước mắt ấm áp rơi vào phía sau cổ áo. Ngụy Vô Tiện vừa khiếp sợ, vừa mê hoặc.

"Ngươi......" Hắn chần chờ mở miệng, rồi lại không biết chính mình nên xác định cái gì, "Cẩn thận một chút, thương thế của ngươi vẫn..."

Hắn có thể cảm giác được Lam Trạm lắc đầu, run rẩy, làm như đang cười, lại làm như đang khóc. Hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản đồng thời xuất hiện trên người của một người, hỗn loạn, nhưngcũng rất rõ ràng.

"Người trong lòng ta đã từng mất đi trên Loạn Tán Cương, mà nay người này trở về cũng khuynh tâm với ta, thật là may mắn."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, từ cái ôm của y, cảm giác tê tê dại dại từ trên đầu lan khắp toàn thân, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, khẽ cười một tiếng:

"Trước nay nghe người ta kể truyện, chỉ cảm thấy người trong truyện đều là người mù kẻ điếc, ai cũngcó thể nhìn ra hai người yêu nhau, nhưng dứt khoát phải chờ đến sinh ly tử biệt mới chịu làm rõ. Không ngờ ngoài miệng nói người khác, chính mình cũng giống vậy, nếu không có một chuyến này, sợ là sống thêm hai đời cũng nhìn không rõ."

- ----

"Hàm Quang Quân" cùng "Di Lăng Lão Tổ" hòa hảo như lúc ban đầu. Không có ai tuyên bố cái gì, nhưng chỉ cần một ngày, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đã biết tin tức này.

Làm sao mà biết được? Hai người vốn là cùng ăn cùng ngủ, bây giờ lại càng là ra vào có đôi, gắn bó keo sơn, như hình với bóng.

Lam Cảnh Nghi mới đầu cảm thấy mình là nhất đẳng đại công thần, nhưng rất nhanh, cậu đã có chút hối hận — bởi vì "Hàm Quang Quân" và "Di Lăng lão tổ" cả ngày dính vào nhau ở trước mặt bọn chúng lắc lư, thật là có chút cay mắt.

Cậu nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi hay không, liền đem việc này kể cho Lam Tư Truy. Ai ngờ phản ứng của Tư Truy rất kịch liệt, vượt xa sự tưởng tượng của cậu.

"Ngươi, ngươi, ngươi đi khuyên 'Ngụy tiền bối'?"

"Đương nhiên," Lam Cảnh Nghi lời lẽ hùng hồn nói, "Ta nói chung không thể đi khuyên Hàm Quang Quân."

Một búng máu chặn ngay cổ họng, Lam Tư Truy thiếu chút nữa nghẹn đến ngất xỉu.

"Sao vậy? Ngươi cũng cảm thấy ta làm sai?" Cảnh Nghi sờ cằm, có chút sầu lo.

"Không, không, không có."

"Vậy sao ngươi cà lăm?"

"Có — có sao?"

"Ngươi nói xem?"

Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Tư Truy chỉ rặn ra được một câu: "Không có gì, chỉ... chỉ cảm thấy... ngươi quá lợi hại."