Nguyên Huyết

Chương 156: Kiếm và khiên, hoa và rượu (H)



Mặt trời lặn, bầu trời trở nên vô cùng u ám.

Trên biển cả mênh mông, du thuyền xa hoa trông giống như một ngọn hải đăng, soi sáng cả vùng biển đen kịt.

Đêm đã khuya, hai người tính toán tìm một địa điểm để nghỉ ngơi, và hiển nhiên con tàu chiếm được từ kẻ địch không phải là một lựa chọn lý tưởng. Rhein cầm la bàn trong tay, điều khiển dòng nước đẩy con tàu về một hướng.

Sở dĩ chọn một hướng đi cố định, là bởi vì Rhein sợ lạc đường.

Ban đầu, cậu không mấy lo lắng về vấn đề này.

Nhưng lúc chiều nghe xong câu chuyện của lão Sa, niềm tin kiên định ban đầu đột nhiên dao động…

Kết quả của sự dao động, là Rhein vừa nhìn la bàn, vừa sử dụng dị năng của mình, cậu điều khiển hơi nước lang thang trên mặt biển để có tầm nhìn xa hơn, cho đến khi khả năng khống chế hơi nước của cậu vươn được tới đất liền.

Cũng không mất quá nhiều thời gian.

Khoảng nửa giờ sau, hơi nước phát hiện đất liền, phương hướng của Rhein là chính xác.

Cậu lập tức điều chỉnh hướng đi của con tàu về phía đó, khi con tàu tiến tới với tốc độ cao nhất, đột nhiên xuất hiện ánh sáng mờ ảo trên mặt biển phương xa.

Tàu càng ngày càng gần, ánh sáng mờ ảo ngày càng rõ ràng.

Bên trên đại địa u tối, ánh sáng ngũ sắc soi tỏ mà đêm.

Nếu đêm tối tựa như chiếc váy đen của môt công nương cao ngạo, thì ánh sáng này, chính là kim cương rực rỡ đính trên làn váy.

Khi du thuyền xa hoa cách bờ biển khoảng một nghìn mét, Rhein ôm Tịch Ca nhảy xuống tàu.

Nước biển lập tức dâng cao nửa mét, vây quanh Rhein và Tịch Ca đưa tới đất liền.

Sau khi lên bờ, Tịch Ca phát hiện Rhein tìm được một trấn nhỏ vô danh, dựa lưng vào chân núi hướng ra biển.

Thị trấn nhìn qua cũng không lớn lắm, Tịch Ca liếc mắt đảo qua, cảm thấy nơi này cũng chỉ có vài nghìn hộ gia đình cư trú.

Hắn có chút lo lắng không tìm được nơi nghỉ chân tiện nghi, hắn nói với Rhein: Trấn nhỏ loại này, không biết có khách sạn không nữa, điều kiện phòng ở thế nào…”

Rhein như có điều suy nghĩ.

Cậu không nói gì, lôi kéo Tịch Ca đến trung tâm thị trấn.

Trung tâm thị trấn có một con phố trông khá nhộn nhịp.

Các cửa hàng trên đường vẫn mở cửa.

Người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bày bán một số đặc sản địa phương tại những căn nhà gỗ trong trấn nhỏ: từ đủ loại thủy sản đến một ít thú rừng trên núi, đương nhiên, ngoại trừ những nguyên liệu nấu ăn cần chế biến ra, Tịch Ca còn thấy rất nhiều cửa hàng tiện lợi 24 giờ mang hơi hướng hiện đại, và một cửa hàng điêu khắc gỗ ngay sát cửa hàng tiện lợi.

Đi đến đây, Rhein bỗng dừng bước.

Cậu nhìn hoa văn trên cửa hàng chạm khắc gỗ, đó là một bụi gai quấn quanh thanh kiếm, sau thanh kiếm và một tấm khiên với những đồ án đơn giản.

Điều này đã thu hút sự chú ý của ông chủ.

Ông chủ nói tiếng Ý với Rhein, ở ông ta mang đậm nét nhiệt tình của người Ý:

“Các cậu thích đồ án này ư? Đây là gia huy của một lãnh chúa từng ở thị trấn này, hậu duệ của vị lãnh chúa này xuất hiện lần cuối cách đây một trăm năm trước, đây là một gia tộc rất lâu đời. Cậu có biết gia huy này ẩn chứa ý nghĩa gì không? Ý nghĩa của nó là —— “

“Con đường phía trước đầy gian khổ. Ngươi cầm kiếm vượt mọi chông gai…” Cậu nhớ rõ lời tuyên thệ trước gia huy, cậu quay đầu nhìn Tịch Ca, như thể câu cuối cùng, là dành cho hắn, “Nếu ngươi kiên định với niềm tin trong lòng, niềm tin sẽ là tấm khiên để ngươi dựa vào. Cầm kiếm nắm khiên, lãnh địa của kiếm và khiên.”

Ông chủ cửa tiệm kinh ngạc hỏi: “Sao cậu hiểu được? Chẳng lẽ cậu từng tới đây rồi?…”

Rhein đã dẫn Tịch Ca đi mất rồi.

Lúc này đây, cậu đi trước dẫn đường.

Cậu đưa Tịch Ca rời khỏi thị trấn dưới chân núi, dẫn Tịch Ca hướng thẳng đến trên ngọn núi tối mịt.

Khi đến giữa sườn núi, ánh trăng tách ra bóng cây, một tòa lâu đài cổ đứng lặng trên sườn núi xuất hiện trong mắt Tịch Ca.

Rhein xoay người, đối mặt với Tịch Ca, mỉm cười:

“Chào mừng đến với lãnh địa của ta. Lãnh địa phủ đầy bụi trăm năm nay, lần nữa mở ra vì ngươi —— “

Không thể phủ nhận, khẩu vị của Tịch Ca đã bị màn đêm và lâu đài cổ khơi gợi lên, hắn thậm chí bắt đầu cân nhắc, lúc trước Rhein loay hoay tìm đường trên biển nửa ngày, có phải vì muốn đưa hắn đến lâu đài của mình, tạo bất ngờ cho hắn.

Hắn và Rhein cùng tiến vào tòa lâu đài cổ.

Sau khi bước qua cánh cổng sắt được chạm khắc hoa văn phức tạp, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt là hoa viên rộng lớn.

Hoa viên được bảo quản rất tốt, từ thảm cỏ đài phun nước, đến hàng cây xanh ngắt vờn quanh lan can, đều bừng bừng sức sống.

Rhein giải thích nói: “Tuy rằng ta không trở lại tòa lâu đài này suốt một trăm năm qua, nhưng ta có đặt một vài pháp trận luyện kim trong lâu đài, phòng ở luôn có người quét tước…”

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến lối vào chính của lâu đài.

Rhein vươn tay đẩy cửa.

Ngay khoảnh khắc cậu đặt tay lên cánh cửa, pháp trận luyện kim được gắn trong tòa lâu đài cổ lập tức được kích hoạt.

Khi đẩy cánh cửa lớn ra, đèn đuốc sáng trưng, một trận kình phong cuốn theo rồng nước, bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên trong phòng!

Kình phong gào thét, nước chảy xiết, con rồng do nước hội tụ mà thành bay ngang qua biệt thự, quét qua đồ đạc trên mặt đất, hướng về phía cầu thang.

Khi nó bay qua mọi ngóc ngách trong lâu đài cổ, con rồng nước màu lam nhạt liền hóa thành rồng nước màu đen xám.

Rồng nước đen xám lại lao ra khỏi cửa lớn, rồi tiêu tán giữa núi rừng.

Tịch Ca đứng ở cửa, đầu tiên nhìn thoáng qua rồng nước đã đi xa, lại nhìn thoáng qua lâu đài đã sạch sẽ tinh tươm.

Đèn đuốc sáng trưng, lò sưởi dấy lên ngọn lửa hừng hực, hai giá treo áo cạnh lò sưởi nhìn qua xinh đẹp mà dễ chịu, Rhein còn dùng năng lực, lấy hai bình rượu trân quý từ trong hầm, đây là rượu được ủ với máu, thời gian bảo quản lâu hơn nhiều so với máu.

Bình thường Rhein cũng không quá ham mê với loại đồ uống này, bởi vì nó sẽ làm cậu mất kiểm soát.

Nhưng tối nay, cậu cảm thấy thứ này rất thích hợp, hy vọng có một chút —— mất kiểm soát thì càng tốt.

Rhein hỏi Tịch Ca: “Có thích tòa lâu đài này không? Ta đã từng nói, nếu ngươi đứng thứ nhất trong kỳ thi cuối kì, ta sẽ tặng ngươi một tòa lâu đài cạnh sông Rhein. Lúc đó ta hy vọng, tiếng nước chảy trên sông Rhein mà ta yêu thích nhất có thể làm bạn với ngươi. Nhưng ở đây cũng không tệ, tuy rằng không nằm trên lưu vực sông Rhein, nhưng nó hướng ra biển. Âm thanh của sóng biển, cũng tuyệt vời không kém.”

Đúng, còn có Rhein.

Rồng nước, hoa viên, lâu đài, Rhein.

Tất cả tất cả, đều tuyệt diệu như phép màu.

Tịch Ca bỗng cười rộ lên, hắn nói với Rhein: “Thì ra tôi lấy được hạng một sẽ được tặng cả một tòa lâu đài? Sao đến giờ tôi mới nghe em nói chuyện này?”

Rhein: “Ừm… Vậy chắc là ta mới chỉ nghĩ trong lòng, quên nói với ngươi.” Cậu lại hỏi, “Có thích phần thưởng này không?”

Tịch Ca: “Thích.” Hắn lại hỏi, “Em sống ở đây ư? Nếu em ở đây thì tôi liền muốn cả tòa lâu đài này.”

Rhein đi tới cạnh bàn.

Cậu cầm bình rượu, rót mỗi người một ly.

Sau đó cậu khẽ lắc lắc ly rượu trong tay, đến trước mặt Tịch Ca, đưa một ly trong đó cho Tịch Ca: “Nếm thử xem?”

Tịch Ca cầm lấy uống một hớp.

Chất lỏng nồng hậu chảy qua yết hầu, trượt vào trong bụng.

Có đắng, có ngọt, còn có cảm giác ấm áp từ bụng dưới xông thẳng vào trong óc, khiến người say lâng lâng.

Tịch Ca đang định mở miệng, Rhein đột nhiên cúi người, vươn đầu lưỡi, liếm khóe miệng hắn.

Tịch Ca: “!”

Cảm giác say lâng lâng lập tức biến mất.

Hắn kinh ngạc nhìn Rhein.

Khoan đã, là ảo giác của mình ư? Dường như hôm nay Bì Bì chủ động hơn hẳn!

Rhein thần thái tự nhiên: “Cho dù ngươi muốn chọn tòa lâu đài nào, ta cũng sẽ ở lại đó. Bất cứ nơi nào có ngươi, đều có ta.” Dứt lời, liền mỉm cười giảo hoạt, “Nếu ngươi thích lâu đài, cũng không có gì khó, đợi sau khi chúng ta xử lý xong những kẻ đó, tất cả lâu đài đáng giá ở Âu Châu đều tùy ngươi lựa chọn…”

Nói tới đây, Rhein thấy thế là đủ.

Nay đã định là một buổi tối tuyệt vời, cậu không nên nhắc tới những chuyện mất hứng như thế.

Có rượu vang, có một căn phòng ấm áp sạch sẽ.

Cậu chuẩn bị một số thứ cuối cùng để tô điểm cho bầu không khí. Với những điều như vậy, một khởi đầu hoàn mỹ sẽ đến…

Cậu nhìn Tịch Ca nói: “Ta phải đi đây một lát, ngươi chờ ta ở chỗ này.”

Tịch Ca chưa kịp đáp lời, Rhein bước ra khỏi lâu đài cổ, rồi biến mất trong hoa viên.

Tịch Ca: “…”

Biểu hiện của Rhein thật kỳ quái.

Đối phương đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng cho một buổi tối tuyệt vời.

Đó cũng là điều mà Tịch Ca kỳ vọng và chờ mong.

Nhưng khiến Tịch Ca không thể tin được là, tối nay, động tác của hắn lại luôn chậm hơn Rhein một bước?

Hắn tự hỏi hồi lâu, sau đó cảm thấy cứ vậy là không được.

Tuy rằng hắn hưởng thụ tất cả những gì Bì Bì mang đến, nhưng xét cho cùng, thân làm top phải có tôn nghiêm.

Nửa đầu buổi tối, Bì Bì luôn chiếm thế chủ động, còn lại nửa buổi, hắn nên đoạt lại quyền khống chế.

Tịch Ca hạ quyết tâm.

Hắn không ở lại trong lâu đài cổ chờ Rhein.

Hắn cũng ra cửa, cầm chai rượu vang và ly rượu, theo hướng Rhein đã đi, đó là một căn nhà kính nằm tận sâu trong hoa viên.

Trong màn đêm, căn phòng thuỷ tinh ẩn sau lưng lâu đài cổ, đèn phòng chói mắt, cây cối tươi tốt, hoa cỏ được trưng bày dưới ánh sáng thủy tinh.

Như viên dạ minh châu đứng lặng trong bóng đêm.

Tịch Ca bước vào nhà kính.

Hắn thấy Rhein thấp thoáng giữa hoa cỏ.

Trong bụi hoa, Rhein đang cắt xuống một bông hoa hồng cánh đen.

Hầu hết cánh hoa đều được nhuộm thành màu đen, chỉ có ở chính giữa, là cất giấu một tia đỏ tươi.

Cậu ngắt đóa hồng này xuống, những bóng đen phản chiếu xuống ngón tay tái nhợt.

Cấm dục, sắc dụ.

Hai loại cảm giác hoàn toàn tương phản nhau, vào thời khắc này lại đạt tới trạng thái cân bằng đến hoàn mỹ.

Vào thời điểm này, nhiệt độ không khí như dâng lên.

Tịch Ca đột nhiên ý thức được tính tự chủ của mình ngày càng kém cỏi.

Bước chân của hắn rất nhẹ, trực tiếp đến bên Rhein, hắn ôm Rhein. Hắn đổ rượu vào trong miệng, hắn hôn đối phương, chuyển hết rượu trong miệng sang cho đối phương.

Hương vị của rượu, hương vị của làn môi.

Vào thời khắc giao hòa, nhiệt độ bên ngoài biến thành nhiệt độ cơ thể.

Ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm nơi sâu nhất trong thân thể, cho đến khi trở thành lửa cháy lan ra đồng cỏ!

Trong lúc hôn môi, Rhein ngẩng đầu, nửa bị ép nuốt hết rượu đỏ trong miệng Tịch Ca.

Mặt cậu nổi lên một vệt ửng hồng.

Một chút chất lỏng màu đỏ trượt ra từ giữa môi chảy xuống làn da tái nhợt, như vết máu loang lổ trên da.

Nụ hôn kéo dài không biết bao nhiêu lâu, Tịch Ca mới buông Rhein.

Hắn thở gấp, tựa đầu một bên, lại hôn vành tai đối phương.

Ngay khi nụ hôn kia rơi xuống lỗ tai, phảng phất như có tiếng cười khẽ.

Rhein khẽ run lên.

Chỉ với những tiếp xúc đơn giản như vậy thôi, cậu đã cảm thấy dục vọng dưới bụng khẽ ngẩng đầu, khát vọng, kêu gào, muốn có thêm những đụng chạm thân mật hơn nữa.

Tịch Ca lại dùng răng nanh cắn lỗ tai Rhein.

Hắn cực kỳ thích lỗ tai của Rhein, hắn cảm thấy tai của đối phương vừa khéo léo vừa đáng yêu, đầu lưỡi liếm qua vành tai Rhein, rồi lại ngậm thùy tai của đối phương một chút, cuối cùng đầu lưỡi vươn ra đảo qua xương tai bên trong.

Từng đợt run rẩy trên cơ thể Rhein càng thêm rõ ràng.

Cậu cũng không che giấu tiếng thở dốc trầm thấp của mình, cậu đưa tay ôm lấy Tịch Ca, cậu cũng hôn lên cổ và môi Tịch Ca, dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ sát khối thịt non.

Cậu thì thầm bên tai Tịch Ca: “Nhanh lên…” Cậu dừng một chút, giọng nói trầm xuống, mang theo chút ngượng ngùng, “Ta muốn…”

Ngay khi cậu phát ra câu nói kia vừa, Tịch Ca đã tinh tường cảm nhận được dục vọng của mình ngẩng đầu.

Hầu kết hắn lăn lộn.

Rhein thật sự là càng ngày càng quyến rũ… Hắn thật sự không thể tin được, trên đời này có người quyến rũ đến vậy.

Tay hắn rời từ eo đến ngực Rhein.

Hắn tiện tay kéo một cái, quần áo đối phương liền thành mảnh nhỏ.

Lồng ngực trần trụi hiển hiện dưới ánh đèn sáng ngời, hai người một trước một sau, ngã xuống mặt đất.

Tịch Ca dùng tay chống mặt đất, lại ngồi dậy.

Hắn nhìn xuống phần ngực trần trụi của Rhein từ trên cao, ánh mắt của hắn như một bàn tay vô hình, sờ soạng khắp người Rhein.

Dưới ánh nhìn nóng rực của Tịch Ca, làn da của Rhein nổi lên một tầng đỏ ửng.

Hai điểm nhỏ trước ngực cũng dựng đứng lên bởi kích thích, hấp dẫn người xem mau ấn chúng nó xuống.

Thưởng thức đủ rồi, tay Tịch Ca mới chạm vào ngực Rhein.

Đầu ngón tay hắn trượt qua làn da Rhein như đang vuốt ve một loại nhạc cụ mới tinh.

Rhein khẽ run lên.

Tịch Ca ghé vào bên tai đối phương: “Rhein… Cơ thể của em, thật mẫn cảm, như là lần đầu tiên bị người ta nhìn ngắm, lần đầu tiên bị người ta vuốt ve… Còn có nơi này…”

Cách lớp quần áo, tay hắn chạm vào nơi đang dựng thẳng của Rhein.

“Thật mẫn cảm, cũng rất thành thật…”

Rhein há miệng.

Giọng nói của cậu mang theo tia khàn khàn, cậu nói với Tịch Ca: “…Ta lặp lại một lần nữa. Trừ phi gặp được người mình yêu thật lòng, thánh kỵ sĩ sẽ chọn cấm dục.”

Tịch Ca hôn cậu.

Nụ hôn dần hạ xuống thấp.

Từ môi trượt đến cổ, từ cổ rơi xuống ngực, rồi dọc theo đường cong duyên đến bụng.

Đường nét cơ bắp trên bụng nhỏ, cùng với tuyến nhân ngư, hắn đều liếm qua một lượt.

Cuối cùng, hắn tiến tới vị trí bụng dưới của Rhein.

Cách lớp quần áo, hắn hôn phân thân đã dựng đứng của đối phương.

Điều này khiến Rhein – người đang nắm dưới thân hắn – lần nữa phản ứng một cách kịch liệt, đồ vật dưới quần run lên dữ dội, có chút chất lỏng thấm ra lớp vải mỏng manh.

Rồi sau đó, thứ duy nhất che đậy cơ thể Rhein cũng bị cởi xuống.

Hắn nhìn thấy dục vọng đứng thẳng bên dưới quần áo.

Giờ phút này, dục vọng đã căng đến nỗi cứng lại, phần đầu còn rỉ ra chất lỏng trong suốt, nó lấy tình trạng thực tế nói cho Tịch Ca biết rằng, Rhein đã không chịu đựng nổi tra tấn từ dục vọng.

Nhưng Tịch Ca lựa chọn bỏ qua nơi dâng trào này.

Mà cũng trong nháy mắt này, một ý tưởng vô cùng tuyệt vời nảy ra trong đầu hắn.

Ngón tay của hắn ma sát làn da ở mép đùi của Rhein, rất nhanh mảnh da nơi đó đã bị Tịch Ca vuốt phẳng, trở nên trong suốt ửng đỏ.

Rhein thở dốc, cậu cảm thấy mờ mịt bởi động tác của Tịch Ca: “Ngươi… muốn làm gì?”

Tịch Ca cười với Rhein: “Chúng ta chơi trò mới, không biết em có thích không.”

Dứt lời, hắn liền cúi xuống hôn, đầu tiên đặt nụ hôn dừng bên mép đùi Rhein, nơi đang tỏa ra hương vị thản nhiên mà đầy mê hoặc.

Răng nanh lộ ra từ khóe môi Tịch Ca.

Chúng đâm xuyên qua làn da ở mép đùi.

Ngay khoảnh khắc này, Rhein hiểu rõ ý định của Tịch Ca.

Cậu hô nhỏ một tiếng: “Không —— “

Đã quá muộn.

Tịch Ca đã bắt đầu hút máu Rhein.

Lượng máu lớn dũng mãnh đổ vào huyết quản của Tịch Ca, đồng thời, răng nanh của Tịch Ca cũng tiết ra chất kích tình, rót vào trong cơ thể Rhein.

Hút máu ở cổ, tình dục còn có thể phân tán trong cơ thể, hút máu ở bắp đùi, nơi gần dục vọng nhất, Rhein lập tức nhận được kích thích chưa từng có.

Tức thì, tình dục bùng nổ trong cơ thể Rhein!

Giữa lúc hoảng hốt, cảm giác mất máu khiến cậu như đang lơ lửng giữa không trung, mà tình dục bùng nổ lại khiến cậu rơi thẳng xuống địa ngục.

Mặc kệ là địa ngục hay thiên đường, Rhein đều đã bị tình dục khống chế!

Dục vọng đã siết chặt đến nỗi không thể kiềm chế, cậu thở hổn hển, không thể nhẫn nại thêm một giây nào nữa, dục vọng của cậu đụng vào Tịch Ca, cọ xát Tịch Ca, khát cầu nhiều đụng chạm hơn nữa, ngay cả một cái chạm nhẹ cũng giống như đụng vào dây thần kinh của cậu, cậu đã hoàn toàn trở thành tù binh của dục vọng!

Tịch Ca có thể cảm nhận được Rhein đang gấp gáp.

Nhưng hắn tàn nhẫn không đụng đến vị trí mấu chốt của Rhein.

Hút máu xong, hắn hơi rút răng nanh ra một chút, dùng đầu lưỡi mút chặt làn da ở bắp đùi của đối phương, rồi dùng răng nanh gặm cắn nhẹ nhàng.

Những dấu vết tinh tế xuất hiện tại nơi riêng tư nhất trên người Rhein.

Mà bên cạnh những dấu hôn, dục vọng của đối phương đang run rẩy một cách đáng thương, nó sưng đỏ lên, những đường gân xanh nhô lên, chất lỏng trong suốt không ngừng rỉ ra từ phần đỉnh, trong hỗn loạn, điểm mấu chốt luôn bị khiêu khích, Rhein siết chặt cánh tay Tịch Ca, giọng cậu khàn khàn, như van xin: “Cho ta… Cho ta… chạm vào nó… Nó muốn…”

Cuối cùng Tịch Ca cũng đưa bàn tay ra, cầm lấy dục vọng của Rhein.

Ngay khoảnh khắc bàn tay kia bao lấy dục vọng, dưới sự nghiền ép không ngừng, cơ thể cậu như thể bị thiêu rụi, bạch trọc bắn đầy tay Tịch Ca!

Sau khi phát tiết xong, Rhein liền rơi vào trạng thái trống rỗng.

Trong trống rỗng, cậu chợt nhớ tới quá khứ thật lâu trước đây… Khi cậu bị sơ ủng… Khi cậu còn chưa hiểu chuyện… Cậu cũng bị đẩy lên cao trào trong quá trình hút máu…

“Rhein, dẫn một ít nước ra đây.” Giọng nói của Tịch Ca đột ngột vang bên tai Rhein.

Rhein làm theo lời Tịch Ca.

Dòng nước xuất hiện trong nhà kính, một ít nước lơ lửng bên cạnh Tịch Ca và Rhein.

Tịch Ca vươn tay vốc một nắm nước, rồi tưới lên người Rhein. Dòng nước trong suốt lướt qua làn da tái nhợt của Rhein, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn mờ.

Tịch Ca dùng nước chà lau cơ thể Rhein, tay hắn lướt qua cổ đối phương, sờ soạng lưng trần của đối phương, rồi lại rời đến trên đùi. Hắn ôm người đứng dậy, bảo cậu tách hai chân, ngồi trên người mình.

Sau khi rửa sạch cho Rhein, hắn lại lấy cả chai rượu đỏ đổ lên người Rhein. Chất lỏng màu đỏ uốn lượn, vẽ ra đồ án tuyệt đẹp trên làn da tái nhợt.

Hắn cắn lỗ tai Rhein, thì thầm: “Em còn nhớ lúc ở thời Trung cổ, tôi đã từng giúp em tắm một lần? Khi đó tôi vô cùng vô cùng vô cùng… muốn làm chuyện này với em, muốn đặt em dưới thân, muốn thấy trên mặt em xuất hiện tất cả những loại biểu cảm mà bình thường không bao giờ để lộ ra, muốn chiếm được một con người hoàn toàn khác biệt mà lại chân chính là em…”

Hắn hôn một ngụm dưới cằm Rhein.

“May mắn, không phải đợi lâu lắm.”

Cuối cùng Rhein cũng hoàn hồn.

Khuôn mặt cậu đã đỏ bừng bởi vì những lời lẽ của Tịch Ca. Cậu đang định mở miệng, Tịch Ca đã dùng ngón tay xâm nhập vào con đường bí ẩn phía sau của Rhein.

Hắn lại nói: “Chất lỏng của em đã tự bôi trơn rồi. Em giỏi quá, bảo bối của tôi.”

Bao nhiêu lời muốn nói lập tức tan biến. Tiếng rên rỉ xông ra khỏi yết hầu cảu Rhein: “A ——”

Ngón tay Tịch Ca mở rộng phía sau của đối phương. Hắn kiên nhẫn mà mở rộng nơi chật hẹp kia, cho đến khi, nơi đó đủ để cất chứa dục vọng của chính mình.

Rồi hắn lại tiếp tục lẩm bẩm bên tai Rhein, trong màn đêm, hắn trêu đùa người nào đó đã mất đi lý trí.

Hắn nói: “Rhein, em sơ ủng tôi, tôi là hậu duệ của em.”

Rhein: “Ừ… ưm…”

Hắn còn nói: “Rhein, tôi sơ ủng em, em là hậu duệ của tôi.”

Rhein: “Ưm… Ha…”

Ngón tay phía sau đụng đến nơi nhạy cảm nhất của cậu, cảm giác xấu hổ và dục vọng đan xen trong cơ thể.

Khiến tâm trí cậu loạn thành một đống bùn nhão.

Cậu bị động thừa nhận tất cả từ Tịch Ca.

Cậu nghe đối phương tiếp tục nói: “Em nên gọi tôi là gì nào?”

Rhein: “Ta…”

Tịch Ca: “Gọi tôi một tiếng ba, được không?”

Rhein: “Ngươi —— “

Cậu vừa tỉnh táo lại trong một giây, thì giây sau, Tịch Ca đã nương theo chất lỏng dễ chịu, xâm nhập vào cơ thể Rhein!

Vật thể to lớn chen vào, cảm giác chướng bụng không chỉ chiếm cứ toàn bộ thân thể Rhein, mà còn chiếm lấy toàn bộ tâm trí.

Một tia thanh tỉnh lại tan biến, cậu cả kinh kêu lên: “A a ha —— “

Dục vọng căng cứng rốt cuộc tìm được nơi thoải mái. Tịch Ca thở dốc nặng nề. Hắn banh rộng chân đối phương ra, hắn ôm đối phương lên dựa vào thân cây, rồi sau đó, hắn đâm vào thật mạnh.

Hắn cố gắng ổn định hô hấp, chậm rãi thì thầm bên tai đối phương: “Nào, Rhein, tôi muốn nghe, em gọi ba —— “

Rhein: “Không —— “

Nhưng âm thanh trầm thấp bên tai lại vẫn cứ triền miên.

Mỗi đợt va chạm bên trong cơ thể đều mang đến dục vọng mãnh liệt như thủy triều, sóng biển hết lần này đến lần khác nhấn chìm cậu, cậu đạt đến cao trào không thể tưởng tượng nổi trong làn sóng chao đảo.

Cho đến khi ý thức đều bị bào mòn trong bể tình.

Thần kinh của Rhein hoàn toàn thả lỏng, cuối cùng cậu cũng khuất phục trước âm thanh của Tịch Ca, dùng chất giọng nức nở khẽ gọi: “Ba… ba ơi…”

Sau đó, chất lỏng màu trắng đục bắn ra, cả thân lẫn tâm đều thỏa mãn.

Tịch Ca đặt Rhein xuống đất.

Bóng cây lay động, muôn hoa đua nở. Thiếu niên nằm giữa thảm hoa, tinh quang xuyên qua kính thủy tinh, trượt dài trên cơ thể cậu.

Hắn không nhịn được mà say mê, say mê đến chết mới ngừng.

Ritt: Tôi biết ngay sẽ có ngày đứa này gọi đứa kia là ba mà:>