Nguyên Huyết

Chương 157: Sáng sớm



Nửa đêm, Công tước Đức Mộc, đồng nghiệp của Công tước Thâm Hồng, nhận được một tin tức.

Một trong những tòa lâu đài của Rhein do ông ta giám sát, có người động vào.

Lúc nhận được tin tức này, Công tước Đức Mộc đang nằm trong cỗ quan tài xa hoa của gã, tự hỏi nhân sinh.

Gã đã ở trong cỗ quan tài này gần một trăm năm nay.

Gã cảm thấy mình đã suy nghĩ suốt trăm năm cuộc đời.

Suy nghĩ lâu ngày khiến đầu óc của gã hơi thoái hóa, bất cứ chuyện gì cũng phải để thuộc hạ lặp đi lặp lại hai ba lần mới hiểu được.

Thật ra, cuộc đời phải hiểu nhiều chuyện để làm gì?

Giống một cây đại thụ, một khi cắm rễ sẽ không cần cử động, mỗi ngày chỉ việc phơi nắng, quang hợp, không phải thế là tốt rồi ư?

Chao ôi, sinh mệnh vô tận, thật nhàm chán…

“…Vậy nên, Công tước, ngài có đang nghe tôi nói không?”

Thuộc hạ của Công tước Đức Mộc lặp lại lần nữa, hôm nay phá kỷ lục, hắn đã phải nhắc tới lần thứ năm.

Sau năm lần, Công tước Đức Mộc cuối cùng đã tỉnh táo hẳn.

Nơi đây là vị trí trung tâm một khu rừng rộng lớn.

Công tước Đức Mộc nằm sõng soài trên mặt đất.

Ông ta sở hữu một cỗ quan tài xa hoa mà ngay cả đến Thân Vương cũng tuyệt không sánh được, toàn bộ khu rừng này đều là lãnh địa và quan tài của ông ta.

Ông ta chậm rãi bò lên từ trên đất.

Râu ria xồm xoàm, tóc dài rủ xuống đất, không mang đến cảm giác tinh xảo và sa đọa như những ma cà rồng bình thường, mà trông giống dã nhân sống trong rừng rậm hơn.

Công tước Đức Mộc chậm rãi nói, ngay cả khi nói chuyện, cũng chậm hơn hai nhịp so với những vị Công tước khác: “Ngươi nói, nơi ở của Rhein có kẻ đụng vào?”

Thuộc hạ: “Vâng.”

Công tước Đức Mộc: “Là ai?”

Thuộc hạ: “A, về vấn đề này, chúng tôi vẫn còn chưa tra được.”

Công tước Đức Mộc lại chậm chạp trách cứ: “Chưa tra được thì báo làm gì?”

Thuộc hạ: “…Chẳng qua là vì chúng tôi sợ rút dây động rừng, nên mới xin chỉ thị của Công tước trước. Không phải Công tước đã bổ sung thêm quy định, bảo chúng tôi phải cẩn thận chú ý tới mấy lâu đài này.”

Công tước Đức Mộc đã quên mất: “Ta nói khi nào?”

Thuộc hạ: “Cách đây ba tháng.”

Công tước Đức Mộc lại lên tiếng cảm khái: “A, thế mà ta có cảm giác như đã qua ba năm hoặc là ba mươi năm rồi đấy —— “

Thuộc hạ cạn lời.

Hắn quyết định câm miệng.

Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao trong số mười hai Công tước, chiến lực của Công tước Đức Mộc không hề thấp, nhưng lại chỉ có lác đác vài thuộc hạ, ngay cả đến Hầu tước cũng không có. Nếu hắn là Hầu tước, hắn cũng sẽ không làm việc dưới trướng của Công tước Đức Mộc đâu.

Vị Công tước này có lẽ sống quá lâu, nên mắc chứng hay quên của tuổi già…

Công tước Đức Mộc loay hoay một hồi, đã qua mười lăm phút.

Cuối cùng ông ta nói: “Được rồi, nếu ngươi đã đến đây, vậy ngươi qua đó xem thế nào đi.”

Thuộc hạ: “Tôi?”

Công tước Đức Mộc không quan tâm lắm: “Xem thử đi, ta tin không có chuyện gì lớn đâu, người kia cũng không có hậu duệ, không có gia tộc… Hắn đã chết sẽ không có ai đến báo thù thay hắn, chắc là có sinh vật không biết từ đâu đến chiếm cứ nơi ở của hắn mà thôi. Ngươi qua đó xem, rồi trở về cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta coi như cũng có lời giải thích với Thân Vương đại nhân, đến đó là xong…”

Thuộc hạ miễn cưỡng đồng ý.

Hắn xoay người rời khỏi, ngay thời khắc rời khỏi ranh giới rừng rậm, cây cối phía sau hắn bỗng run lên khép lại từ hai bên.

Chỉ sau vài giây, còn đường mà thuộc hạ tiến vào đã biến mất, rừng rậm hoàn toàn đóng lại, kiên quyết từ chối tất cả mọi loại sinh vật từ bên ngoài.

Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, huyết tộc luôn tìm cách che giấu thiên phú của mình.

Nhưng luôn có một vài ngoại lệ, ví dụ như Công tước Đức Mộc, thiên phú của ông ta là một bí mật công khai trong huyết tộc, dù sao xuất phát từ tính cách kỳ lạ, Công tước Đức Mộc sử dụng năng lực của mình hằng ngày, mà là năng lượng gì thì liếc cái là hiểu ngay —— chính là khu rừng bao quanh ông ta.

Công tước Đức Mộc có thể thao túng tất cả thực vật trong khu rừng này, cho dù là chiếc lá hay là dây leo, đó đều là cơ thể và cánh tay của ông ta.

Loại năng lực này quả thật không có gì phải che giấu cả.

Như được biết, tạm thời vẫn chưa có vị Công tước nào muốn chiến đấu cùng với Công tước Đức Mộc tại rừng rậm của ông ta.

Mà Công tước Đức Mộc đã không bước ra khỏi khu rừng của mình ít nhất ba trăm năm.

Ngay cả trong vụ vây giết Công tước thứ mười ba, Công tước Đức Mộc cũng không hề tham gia.

“Nhưng… Haiz…”

Thuộc hạ của Công tước Đức Mộc, hiện nay đúng là ma cà rồng cấp Bá tước, phát ra một tiếng dài ngao ngán.

“Câu hỏi là, cấp trên không hề có dã tâm sẽ có cảm giác gì?”

Hắn lẩm bẩm.

“Trả lời: Cảm giác là bất cứ khi nào cấp trên cũng có thể biến thành một thân cây, rồi đến hóa thạch, tiền đồ vô cùng ảm đạm.”

Hắn mang theo cảm giác hối hận vô cùng, bước đi trên con đường về phía trấn nhỏ.

Suy nghĩ của hắn nhất trí với Công tước Đức Mộc.

Hắn tin tưởng vị Công tước thứ mười ba trong truyền thuyết kia đã chết, hiện giờ người xâm nhập vào nhà, chỉ là một tên trộm vô danh mà thôi.

Đây là một nhiệm vụ rất đơn giản.

Có lẽ mình nên tìm một nơi nào đó mới mẻ để giải sầu sau những công việc nhàm chán và tịch mịch…

***

Bầu trời ở phương xa trắng xóa.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, rẻ lau ma thuật đã đánh bóng cả trời và biển.

Tịch Ca đang ngồi ở mép giường, thưởng thức dung nhan ngủ say của mỹ nhân.

Tình triều mãnh liệt lặp đi lặp lại giữa những khóm hoa đã trôi qua, Tịch Ca lăn qua lộn lại Rhein không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ý thức của cậu dần mơ hồ, chỉ biết ôm chính hắn rên rỉ yếu ớt.

Cho dù là sau đó, cảnh tượng này vẫn quấn lấy tâm trí Tịch Ca, khiến hắn hưng phấn đến mức ngủ không yên.

Hắn tự kiểm điểm lại bản thân: mình quả thật hưng phấn quá độ.

Sau đó hắn lại lập tức bào chữa cho mình: ai bảo Bì Bì xinh đẹp như vậy, hưng phấn là thường tình, không hưng phấn mới không giống người bình thường.

Ngủ không được thì thôi, mình là ma cà rồng cơ mà, còn sợ thức khuya ư?

Tịch Ca nhàn nhã ngồi ở đầu giường.

Nửa giờ trước, hắn tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo cho Rhein, cuối cùng nhét người vào trong chăn.

Sau đó, hắn lấy một bó hồng lớn từ trong nhà kính, bắt đầu ngắt những cánh hồng.

Từng cánh hồng rơi trên chăn, dần dần phủ kín tấm chăn, người trên giường như đang ngủ say trong biển hoa. Linh cảm này của hắn khơi dậy khi thấy Rhein nằm giữa bụi hoa trong nhà kính.

Nếu hắn mời ai đó vẽ một bức chân dung cho Rhein, hắn nhất định sẽ chọn chủ đề: thiếu niên và hoa.

Nghĩ đến đây, Tịch Ca lại ngắt xuống một cánh hoa, đặt trước miệng thổi một hơi.

Luồng khí thổi đến làm cánh hoa lay động.

Nó bay nhảy, rơi trên mặt Rhein, nghịch ngợm che khuất một con mắt của cậu.

Người đang ngủ dường như cảm giác được, cậu hoang mang mà nhíu mày, hơi hơi nghiêng đầu.

Cánh hoa kia liền từ trên mặt cậu trượt xuống, vùi vào hõm cổ cậu.

Tịch Ca khẽ cười một tiếng.

Hắn lại lấy cánh hoa tiếp theo, đặt trước miệng Rhein, cách cánh hoa mỏng manh, hắn hôn nhẹ một cái.

Ngủ ngon, Tiểu vương tử của tôi.

Khi ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào đầu giường, người đang ngủ say chợt run rẩy lông mi, mơ màng mở mắt

Thứ đầu tiên đập vào mắt Rhein là trần nhà.

Trần nhà sơn màu vàng nhạt, bên trên còn vẽ đồ án hình bông hồng.

Nhưng cảm thấy có gì đó không đúng…

Rhein vô cùng mờ mịt.

Tường đáng nhẽ phải là màu trắng, sao lại có thêm hoa văn nữa…

Trong lúc đang tự hỏi, một vệt sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, nó từ gối đầu di chuyển đến trên mặt Rhein.

Rhein nhíu mày.

Cậu hơi dịch người một chút, để tránh đi ánh sáng.

Nhưng vệt sáng này lại cứ dính lấy cậu như một cái bóng, tiếp tục đi theo Rhein, tiếp tục chiếu lên mặt Rhein.

Rhein lại dịch vị trí.

Sau khi lặp lại vài lần như thế, Rhein từ giữa giường giờ đã dịch đến mép giường, nếu cử động thêm chút nữa sẽ lập tức ngã xuống sàn, đúng lúc này, tiếng cười kìm nén bỗng vang lên.

Rhein kinh ngạc nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Cậu nhìn thấy Tịch Ca đang đứng trước cửa sổ, một tay hắn đang kéo bức màn, nhìn cậu với ánh mắt vô cùng ngây thơ: “Chỉ là tôi thấy trời sáng, nên chuẩn bị kéo rèm ra mà thôi…”

Bốn mắt nhìn nhau.

Nghe xong lời giải thích, Rhein còn nhìn Tịch Ca thêm vài giây.

Vài giây sau, cậu lặng lẽ kéo chăn lên cao, vùi đầu vào trong chăn.

Không được, thật sự rất —— rất —— đáng yêu!

Tịch Ca: “A… Ha… Khụ khụ khụ khụ…”

Tịch Ca cố gắng khống chế để không bật cười thành tiếng.

Hắn thầm nghĩ giờ mà mình cười thật to, có khả năng cao Bì Bì sẽ không muốn nói chuyện với hắn cả tháng mất.

Vì hạnh phúc sau này, Tịch Ca cố gắng nhịn xuống.

Hắn dùng giọng điệu nghe có vẻ bình thường: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng trước, Bì Bì em cũng rời giường đi, chúng ta gặp nhau dưới lầu.”

Nói xong, Tịch Ca liền ra khỏi phòng.

Tiếng cửa mở, tiếng đóng cửa, hai âm thanh xuyên thấu qua lớp chăn bông, vang bên tai Rhein vô cùng rõ ràng.

Rhein đợi một hồi rồi xốc chăn lên.

Cậu lấy lại chút bình tĩnh, đang định xuống giường, đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn —— rất nhiều điều không ổn.

Từ khi nào mà trên chăn rải đầy cánh hoa hồng? Cậu vừa vén chăn lên, này đó cánh hoa liền rơi vãi đầy đất, còn có vài cánh bay ngược lên, đậu trên tóc cậu.

Rhein nhặt cánh hoa rơi trên cổ mình, còn chưa kịp làm gì, cửa phòng đang đóng kín lại bị đẩy ra, Tịch Ca thò đầu vào: “Quên hỏi, Bì Bì bữa sáng em muốn ăn gì?”

Rhein: “…”

Tịch Ca lại bổ sung: “Ngoài ra, Bì Bì, em ngủ giữa những đóa hoa thật sự vô cùng xinh đẹp, đẹp phi giới tính, khiến tôi chỉ muốn ăn em thêm lần nữa.”

Rhein: “…”

Cậu thẹn quá thành giận, cầm lấy gối đầu ném về phía người đang đứng ngoài cửa!

Gối rách ra, lông chim bay bốn phía, Rhein hừ nhẹ: “Ta không muốn ăn gì hết, muốn ăn ngươi, ngươi tới đây cho ta ăn được không?”

Tịch Ca lại muốn cười.

Lúc này đây, hắn không nhẫn nhịn, hắn đẩy cửa ra, cười nhẹ tiến đến ôm lấy Rhein, đồng thời ngửa đầu, lộ ra cần cổ cho đối phương xem, Tịch Ca nói: “Nào nào, cho em cho em hết, mau ăn đi!”

Vị trí yếu ớt để lộ dưới răng nanh.

Hơi thở thơm mát liền quanh quẩn giữa hô hấp.

Dục vọng mới bình tĩnh trong chốc lát lại bị gợi lên, tình triều quen thuộc bắt đầu trào dâng.

Cơn giận trong lòng Rhein tiêu tán như sương sớm dưới ánh mặt trời, cậu để sát vào Tịch Ca, nhe nanh.

Răng nanh cậu cọ vào làn da Tịch Ca, dần dần máu rỉ ra từ nơi đó.

Hương vị sinh mệnh quanh quẩn ngay đầu lưỡi, cậu không lập tức cắn xuống, mà bỗng nhiên ghé bên tai Tịch Ca thì thầm: “Vì sao ngươi lại là ba?”

Tịch Ca cười thành tiếng. Hắn dùng tư thế hệt như Rhein, đáp lại bên tai cậu: “Ừm —— nếu em muốn làm ba, cũng không có gì khó, nếm thử tư vị của con trai mình, hoặc là nếm thử tư vị của ba mình, đều kích thích như nhau…”

Rhein đỏ mặt.

Cái tay đang ôm eo Rhein cũng bắt đầu không đứng đắn, Tịch Ca phát hiện Bì Bì dường như cũng không quá mệt nhọc, nếu vậy, bọn họ hoàn toàn có thể đến một lần vào sáng sớm…

Đột nhiên, có âm thanh truyền đến từ hoa viên!

Hai người đều giật mình, không khí mờ ám liền bị cắt ngang.

Tịch Ca đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Rhein cũng rời giường.

Bọn họ nhìn thấy dưới hoa viên, một vị Bá tước huyết tộc ngang nhiên xông vào hoa viên nhà bọn họ giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn đang hướng thẳng đến lâu đài.

Trong phòng ngủ, Tịch Ca và Rhein bốn mắt nhìn nhau.

Tịch Ca có chút sửng sốt: “Em nói xem tên kia đang làm gì đó? Muốn vào trong ư? Xông vào mà không được chủ nhân cho phép?”

Rhein: “…”

Tịch Ca: “Hơn nữa hắn ta chỉ mới là một Bá tước! Rốt cuộc là hắn lấy đâu ra lá gan đột nhập vào nhà một Công tước?”

Rhein: “…”

Cậu tự hỏi một chút, cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.

Quan trọng nhất là, đối phương không chỉ phá hỏng khoảng thời gian ở chung với hậu duệ, còn phá hỏng bữa sáng thịnh soạn của cậu.

Lửa giận nhen nhóm trong lòng Rhein.

Rhein hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ là lý do gì, nếu đã đến thì không cần rời đi nữa.”