Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 1: Hạng Nhất Toàn Khối



Tổng kết cuối kì năm lớp 11, Tống Nhiên trân trối nhìn bảng điểm của mình, cô lại đứng thứ 2 toàn khối. Khỏi cần phải nói, vị trí thứ nhất chắc chắn thuộc về tên cùng bàn khốn kiếp của cô - Mạc Dương. Tống Nhiên lén ngó sang bảng điểm của Mạc Dương, liền bị cậu ấn đầu về.

- A, tớ xem thử một tẹo thì cậu mất 10 điểm hay gì?

- Không mất, nhưng cậu nhìn xong thì cũng có tăng hạng được đâu.

- Mạc Dương cậu muốn chết à?? Không nhìn nữa là được chứ gì!

Tống Nhiên lườm cậu rồi đi lên chỗ bạn thân của mình.

- Sao đấy em yêu? Lần này đứng thứ mấy mà trông ủ rũ thế?

- Ôi đừng nói chuyện với tao, tao đang tuyệt vọng lắm đây.

Tống Nhiên nhìn lướt qua tờ bảng điểm trên bàn của Đinh Tiểu Vy, hạng 103. Ơ, hình như tăng tận 10 hạng so với lần thi trước mà nhỉ?

- Ơ mày tăng hạng mà, phải vui chứ sao lại buồn con hâm này. Mà tao nhớ là hôm thi mày còn bị ốm cơ mà?

- Huhu, nhưng mà bố mẹ tao nói là tao phải lọt top 60 thì mới mua cho tao điện thoại mới!!

Tống Nhiên: "..."

- Bố mẹ mày.... có nhầm không?

- Không nhầm đâu, là top 60 đấy! Bắt một đứa từ áp chót lên hạng 60 trong vòng mấy tháng, đúng là giết người không dao!

- Mày biết là không làm được thì sao lúc đầu lại đồng ý?

- Tao ham...

- Hơ hơ...

Trò chuyện được một lúc, Tống Nhiên quay lại chỗ ngồi. Thấy lúc này Mạc Dương đã gục xuống bàn ngủ, còn bảng điểm thì ném bừa ở bên bàn cô. Tống Nhiên mừng thầm, nhanh chóng ngồi xuống xem điểm của cậu.

Cô nói thầm:

- Sao lần nào cũng chênh lệch ở điểm toán vậy? Người chứ có phải quái vật đâu mà lúc nào điểm toán cũng gần tuyệt đối thế!

- Xem xong rồi thì để lại chỗ cũ.

- Má ơi!

Đột nhiên Mạc Dương lên tiếng làm Tống Nhiên hết hồn, nhanh chóng trả lại bảng điểm về chỗ của cậu.

- Tớ không có cố tình xem đâu, tại cậu vứt lung tung bên tớ ý. Trả cậu.

- Thế biết tôi hơn điểm cậu ở môn nào rồi chứ?

Tống Nhiên chỉ gật đầu, căn bản là cô không muốn tiếp những câu ngứa đòn của cái tên này. Mạc Dương thấy cô có vẻ lại giận, cười thầm rồi gõ lên mặt bàn mấy tiếng.

- Hôm nay tâm trạng tôi vui, có lời đề nghị này cậu có muốn nghe không?

- Đề nghị gì?

- Thấy cậu có vẻ chật vật môn toán hơn những môn khác, có cần tôi giúp đỡ không?

Tống Nhiên nhìn cậu như đang nhìn một tên dở.

- Cậu không sợ giúp tôi xong, tôi ưu tú quá lại vượt mặt cậu à?

- Chẳng sao, đứng lâu ở một chỗ mãi cũng chán ý mà.

Tống Nhiên chửi thầm cậu hàng nghìn lần ở trong đầu, cô cũng ngán cái vị trí thứ 2 này lắm rồi, tưởng mỗi cậu biết ngán chắc.

- Thôi không cần phải nhọc lòng Mạc công tử đây, tôi tự làm được!

- Tùy cậu thôi.

Mạc Dương không nhịn được cười, mong chờ đến lần thi tiếp theo.

[...]

Buổi sáng đầu tiên của kì nghỉ hè, Tống Nhiên thức dậy vào lúc 10 giờ.

Vệ sinh cá nhân xong cô liền xuống tầng, Tống Dịch đang chơi game trên ghế sofa thấy cô tung tăng xuống thì bĩu môi:

- Chị là heo hay gì mà ngủ giờ này mới mò dậy!

Tống Dịch kém Tống Nhiên 1 tuổi, học cùng trường với cô

- Ôi em trai yêu, nay là ngày đầu được nghỉ, chị vui nên tha cho cưng một mạng nhé ~

Vừa nói Tống Nhiên vừa vò thật mạnh tóc của Tống Dịch khiến cậu rùng mình tránh xa khỏi cô 100m

- Bố mẹ đâu hả nhóc?

- Bố đi làm rồi, còn mẹ đang ở trong bếp làm cơm trưa cho bố.

- Oke.

Nói rồi cô đi vào bếp, liền thấy mẹ mình đang đứng thái thịt.

- Mẹ ơi, chút nữa tầm 3 giờ chiều con xin phép đi chơi với Tiểu Vy nha mẹ?

- Con đi đến mấy giờ về?

- Dạ con cũng chưa biết, bọn con tính đi ăn với nhau luôn, nói chung là con sẽ cố về sớm nhất có thể.

- Ừ, hai đứa nhớ chú ý an toàn.