Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 49: Tự Cứu Lấy Mình Đi



Hai chiếc xe đạp thật xa khỏi con ngõ mới chịu dừng lại, Mạc Dương và Tống Nhiên mệt đứt hơi thở hổn hển. Tống Nhiên thầm chửi trong đầu, đời cô chưa bao giờ phải chạy trối chết như thế đâu!

Cố Thanh Yên nhanh chóng nhảy xuống xe, có lỗi nhìn hai người nói:

- Xin lỗi vì đã lôi hai cậu vào chuyện này, cũng cảm ơn vì đã cứu tôi!

Dứt lời liền cúi gập người xuống thể hiện sự chân thành.

- Cậu mau đứng thẳng người dậy đi, đừng làm như vậy.

Tống Nhiên đơn giản chỉ là muốn giúp người, kể cả hôm nay người trong ngõ không phải là Cố Thanh Yên thì cô và Mạc Dương cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng Cố Thanh Yên chẳng cần biết nhiều như vậy, cô ta chỉ cần biết sau bao nhiêu chuyện xấu cô ta đã làm thì Tống Nhiên không hề chấp nhặt, nguyện bỏ qua tất cả và giúp cô ta thoát khỏi bọn xấu xa kia.

- Sau này cẩn thận một chút, bọn chúng chắc chưa tha cho cậu đâu.

Tống Nhiên rút bình xịt cay trong túi ra nhét vào tay Cố Thanh Yên.

- Cậu cầm cái này đi, sau này mà gặp thì cứ xịt thẳng mắt chúng nó cho tôi. Được rồi, cậu đi về cẩn thận, bọn tôi đi trước đây.

Mạc Dương nhìn một màn này mà bụng đầy những câu hỏi, chờ Tống Nhiên đạp trước rồi cậu mới theo sau. Cố Thanh Yên cảm kích nhìn bóng lưng của hai người rồi lại nhìn xuống bình xịt cay trong tay mình, cảm giác tội lỗi tràn đầy tâm trí.

Hai người bây giờ cũng chẳng còn hứng ăn uống nữa, đành đạp xe trở về nhà. Lúc dừng xe trước cổng nhà Tống Nhiên, Mạc Dương mới lên tiếng hỏi:

- Sao em lại đối tốt với cậu ta như vậy? Thực lòng mà nói anh thấy Cố Thanh Yên không xứng với lòng tốt của em.

Tống Nhiên mở cổng cất xe vào trong, vừa dắt xe vừa nói:

- Đừng nhỏ nhen như thế, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà.

- Nhưng trước đây Cố Thanh Yên đã làm những gì em không nhớ sao?

Tống Nhiên trầm ngâm một hồi, thở dài trả lời:

- Tất nhiên em nhớ, nhưng em thấy chẳng liên quan. Nếu như hôm nay em làm ngơ thì chẳng phải em cũng xấu xa y như vậy sao? Mấy chuyện quá khứ tốt nhất cho qua đi.

Mạc Dương dịu dàng nhìn cô, đưa tay lên xoa đầu cô một lúc rồi khen ngợi:

- Em rộng lượng hơn anh rồi, thú thực thì anh sẽ khiến cho người đã từng đối xử tệ với anh sống không bằng chết!

Tống Nhiên nhướng mày, nhớ lại cô của trước kia không nhịn được buông lời châm chọc cậu:

- Không phải trước đây em cũng đối xử với anh không tốt sao? Vậy giờ anh đang là gì của em đây ta ~

- Em là ngoại lệ, không ai so sánh được đâu.

Hai người lén lút cười đùa với nhau trong sân vườn, Tống Dịch vừa bước vào cổng đã bị thồn cho một họng toàn thức ăn cho chó thì kêu ca thảm thiết:

- Ối mẹ ơi, hai người to gan làm gì trong vườn nhà tôi vậy! Xin lỗi làm phiền rồi, cứ tự nhiên!

Tống Nhiên lườm cậu một cái, đưa tay lên miệng làm kí hiệu im lặng. Cái thằng nhóc này cố tình nói to cho mẹ nghe thấy đây mà!

- Đợi chị vào nhà cùng, đừng có mà bép xép gì đấy!

- Hừ biết rồi thưa mẹ!

Mạc Dương nhìn tương tác đáng yêu giữa hai chị em thì bật cười, xoa đầu cô rồi mới nói lời tạm biệt:

- Anh về đây, trời lạnh đấy em mau vào nhà đi.

Tống Nhiên gật đầu cười cười. Lúc Mạc Dương quay lưng lại thì đột nhiên bị cô níu áo, gương mặt phụng phịu nói:

- Anh không hôn em một cái trước khi về à?

Mạc Dương liếc mắt về phía Tống Dịch đang hóng hớt chuyện bên này, cười gượng an ủi cô:

- Em trai em đang ở đây mà không tiện lắm đâu, để lần sau nhé?

Tống Nhiên thở dài, lại lườm cháy mặt Tống Dịch thêm một lần nữa rồi tiếc nuối tiễn Mạc Dương về.

- Tình cảm mặn nồng quá nhỉ, ngưỡng mộ chết mất thôi!

- Ghen tị thì cũng tìm bạn gái đi, cẩu độc thân nói ít thôi!

Tống Dịch: “…” mọe!

[…]

Một tuần trôi qua, hôm nay là ngày thi đầu tiên của kì thi đánh giá cuối kì, cũng là kì thi cuối cùng tại ngôi trường của học sinh khối 12 năm nay. Vì khối trên thi vậy nên các khối dưới sẽ được nghỉ học, Tống Dịch thường ngủ nướng vào ngày nghỉ bây giờ lại đang ngồi trong phòng bếp ăn sáng cùng Tống Nhiên. Cô vừa gặm bánh bao vừa hỏi đểu:

- Nay dậy sớm thế làm gì, em có phải đến trường đâu?

- Em có hẹn đi chơi với bạn.

- Ồ, thảnh thơi quá.

Lúc Tống Nhiên đang ngồi đi giày ở huyền quan, Tống Dịch mới lại gần đằng sau tỏ vẻ lạnh lùng nói:

- Chị thi tốt nhé.

Tống Nhiên nhoẻn miệng cười, giơ ngón tay cái lên rồi tự tin đáp:

- Always ~ đi nhé!

Tống Dịch nhìn chị mình tung tăng rời khỏi cổng thì bĩu môi, cậu thực sự vì có hẹn nên mới dậy sớm chứ không phải vì muốn chúc cô thi tốt đâu! Biết trước bà chị của mình kiêu ngạo vậy cậu đã không thèm chúc rồi, tự tin ngút trời thế cơ mà.

[…]

Gần đến giờ thi, Tống Nhiên chạy nhanh đến phòng thi của mình. Lần này 4 người họ chia tách ra 4 phòng khác nhau, nhưng Tống Nhiên và Lục Minh Từ ở cùng tầng, còn Mạc Dương và Đinh Tiểu Vy thì thi trên tầng 4. Tống Nhiên nhìn sơ đồ phân chỗ ngồi rồi tiến về phía bàn của mình, lúc này cô để ý đến người ngồi ở dãy bên cạnh, Cố Thanh Yên thấy cô cũng ngạc nhiên giơ tay chào hỏi. Tống Nhiên chỉ gật đầu rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên trông thi bước vào cùng tập bài được niêm phong. Qua một loạt các bước hình thức, cuối cùng thì kì thi cũng bắt đầu. Khoảng 30 phút đầu Tống Nhiên tập trung làm bài với tốc độ rất ổn, khi chỉ còn lại hai bài nâng cao cuối cùng thì đột nhiên phía sau lưng cô bị một thứ gì đó ném vào. Tống Nhiên giật mình ngồi thẳng dậy, lén nhìn lên giáo viên rồi chậm rãi quay đầu xuống thấy Cố Thanh Yên đang ra kí hiệu cho cô để hỏi bài.

Tống Nhiên lại nhìn lên giáo viên một lần nữa, thấy họ đang lơ đễnh thì dứt khoát quay xuống nói không với Cố Thanh Yên, sau đó lại làm bài tiếp. Cố Thanh Yên có kêu gào gọi như nào cô cũng không quay đầu lại, cô ta đành bất lực ngồi vắt óc tự làm bài. Giờ thi kết thúc, học sinh ùa ra từ các phòng thi, Cố Thanh Yên cố tình đi nhanh hơn để đến bên cạnh Tống Nhiên, có chút bực tức nói:

- Sao vừa nãy cậu không giúp tôi một chút?!

Tống Nhiên cất đồ vào trong cặp, đứng lên nhìn vào mắt Cố Thanh Yên, lạnh lùng nói thẳng:

- Cố Thanh Yên, đi thi đại học không có ai ở cạnh cho cậu cầu cứu đâu. Tự cứu lấy mình đi!

Nói rồi cô thấy Lục Minh Từ bước ra từ phòng thi bên cạnh, lên tiếng gọi rồi chạy đến đó mặc kệ Cố Thanh Yên đang đứng đờ ra. Hóa ra Tống Nhiên chỉ giúp cô ta một lần, vậy là quá bao dung với cô ta rồi.