Nguyên Tố Đại Lục

Chương 102: Những kẻ vô tâm



''Tại sao tên đội trưởng đáng ghét kia vẫn còn chưa đến?'' Trong một căn phòng xa hoa, một giọng nói dễ thương mang theo trút hờn giận vang lên.

Đối diện với căn phòng chính là sàn đấu lớn do Diệt Ma Hội xây lên.

''Từ từ một chút nào Linh Lung! Có khi chàng ấy đang chạy đến rồi.'' Một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại.

''Lân Diễm ngươi với hắn cùng một ruột. Ngươi nói không thể tính được, không tính...'' Linh Lung bĩu môi nhanh chóng đáp lại.

Ở đây ai mà không biết chuyện này chứ. Hừ... lừa nàng đâu có dễ, với lại chết tiệt tên đội trưởng, trận đấu của nàng sắp diễn ra rồi mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Thật là làm cho một người đội viên như nàng sinh khí không nhẹ. Đã vậy, người đi đưa tin cũng đã báo lại là nói rõ với hắn rồi mà.

Nàng thế nhưng cũng muốn cho hắn thấy bản lĩnh thật của nàng, để sau này đỡ bị hắn trêu ghẹo đi...

''Có khi lạc đường cũng nên..!!''

Một giọng nói mang theo chút chần chừ đột nhiên vang lên.

Hai người Lân Diễm và Linh Lung nghe vậy không khỏi nghiêm túc quay đầu nhìn lại.

Thấy hai nàng như vậy nhìn mình, Tứ Du trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

''Hai người làm gì vậy... Ta nói sai sao? Dù sao mọi người ở đây, cũng vừa mới đến Giới thành không được lâu lắm đi.'' Tứ Du giọng có chút run nói.

Hắn không biết tại sao cứ nhìn vào Lân Diễm và Linh Lung thì trong lòng lại sinh ra cảm giác hãi nhiên.

Hắn cũng đã suy nghĩ hồi lâu... chắc là do một lí do khó nói kia, hai là đã từng thấy qua thực lực của hai nàng thi triển ngay trong tầm mắt, tính tình có vẻ cũng không được quá tốt. Suy đi nghĩ lại liền kết luận, hai người trước mắt nhất định không phải là người dễ trêu. Vô ý bị họ nhắm tới thì thật là thảm.

''Nhưng hắn sợ thật sao? Hắn cũng có chút phục Dạ đội trưởng, không biết trước đó đội trưởng sống như nào?'' Ý nghĩ này luôn hiện lên trong đầu hắn.

''Không lẽ như vậy?''

Đối diện, Linh Lung không để ý Tứ Du đang lâm vào trầm tư liền quay sang một phía khác nghĩ ngợi.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức. Nàng giậm chân, hừ một tiếng nói: ''Hắn đi chết cũng được. Ta không quan tâm nữa.''

''Đúng vậy."' Tứ Du ngồi đối diện nghe vậy vội gật mạnh đầu một cái.

''Đúng cái đầu ngươi.'' Linh Linh tức giận nhìn chằm chằm Tứ Du gắt gỏng nói.

''...'' Tứ Du khoé miệng khẽ giật, có chút cạn lời không dám đáp lung tung nữa.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một điều mà mẹ hắn từng nói trước đó: ''Đừng tin vào lời nói của nữ nhân. Nếu không cho dù con là ai, mạnh ra sao cũng sẽ trở lên thảm, vô cùng thảm!!''

Xem ra hôm nay hắn đã được mở rộng tầm mắt.

''Yên tâm, Dạ Trần thông minh nhanh nhạy sẽ không phạm phải sai lầm này đâu.'' Lân Diễm ở bên cạnh cười nói.

''...'' Linh Lung và Tứ Du nghe vậy không thèm đáp lại.

''Điều này chắc chỉ có mình ngươi tin đi.'' Hai người thầm nghĩ.

''Ta có thể hỏi một câu được không?" Tứ Du đột ngột lên tiếng hỏi.

Đôi mắt hắn mang theo sự nghiêm túc nhìn hai nàng.

''Nói à...'' Cảm thấy buồn chán không chuyện gì làm, Linh Lung nghe Tứ Du hỏi liền sinh ra hứng thú.

Dù gì Tứ Du mới vào đội không lâu, chắc có nhiều chuyện mới để nói. Nàng cũng có thể giết thời gian vào chuyện này để chờ tên đang ghét kia đến đây để tính sổ.

''Không cần câu nệ, đã là bằng hữu có gì cứ nói ra.'' Lân Diễm khẽ nói.

Bằng hữu của nàng cùng không có nhiều. Nếu như giúp được gì, nàng nhất định hết mình giúp đỡ.

Tứ Du nghe vậy có chút cảm động. Hai người ngồi trước mắt, thật sự là có khác biệt rất to lớn.

''Ta có chút tò mò. Hai người làm sao quen được Dạ Trần vậy? Đặc biệt là Lân Diễm cô nương có quan hệ cực kì thần thiết với hắn ta!!'' Tứ Du nhìn hai người xinh đẹp ngồi ngay đối diện nghi hoặc hỏi.

Hắn luôn thắc mắc điều này. Cũng tốn không ít công sức thử tìm hiểu nhưng không có tin quá quan trọng truyền về. Đã vậy... trực tiếp hỏi đối phương có lẽ là cách tốt nhất.

Khả Nhi luôn yên lặng đứng đằng sau Tứ Du. Nàng ta nghe hắn hỏi vậy khuôn mặt khẽ biến nhưng người ở đây khó có ai có thể nhận ra được gì. Đôi mắt nàng linh động khẽ liếc nhìn ba người đang ngồi nói chuyện với nhau.

Theo câu hỏi của Tứ Du, không khí trong phòng có chút vi diệu.

Linh Lung chán nản dựa vào ghế cũng ngồi thẳng dậy, khuôn mặt không tình nguyện cũng trở lên có chút thần thái, sâu trong đôi mắt nàng chớp lên ánh hào quang nhìn Tứ Du cười gian xảo nói: ''Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Ngươi có vẻ rất quan tâm đến đội trưởng của chúng ta nha.''

''Diễm Nhi ngươi nói xem.'' Nàng vội quay sang bên cạnh nhìn Lân Diễm cười tươi nói.

''Ai là Diễm Nhi của ngươi.'' Lân Diễm đỏ mặt vội đáp.

Linh Lung từ từ lại gần Lân Diễm, nhẹ nhàng khoác tay đối phương, thầm nói đủ cho Lân Diễm nghe: ''Ngươi không thích sao? ngươi rất thích được gọi như vậy mà. Không lẽ ta nhầm...!!''

Linh Lung càng nói Lân Diễm càng đỏ mặt hơn. ''Để tí ta nói cho đội trưởng biết, ngươi không thích được gọi như vậy.'' Linh Lung tỏ ra thở dài tiếc nuối vô hạn nói.

Lân Diễm nghe vậy, khuôn mặt vội biến chuyển. Nàng tỏ ra nguy hiểm nhìn Linh Lung nói: ''Ngươi dám nói. Ta sẽ cắn ngươi.''

''Đừng làm ta sợ à!'' Linh Lung không sợ chết, ngẩng cao đầu đáp lại.

Đối diện họ, Tứ Du có chút không biết phải làm sao.

Trong căn phòng này, hắn vẫn còn tồn tại nha. Hai người này như kẻ vô tâm vậy, không bao giờ để ý đến hắn cả. Đã vậy lại còn thường xuyên trêu chọc nhau trước mắt hắn nữa, từ hôm qua vào đội hắn đã được xem qua có chút đau cả mắt.

Khả Nhi ở đăng sau không khỏi thở dài nhìn vào công tử nhà mình.

Tứ Du bất đắc dĩ lên tiếng nói: ''Hai người này... ta...''

''A a a...''

Tứ Du còn chưa nói hết, một giọng nói vô cùng thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.

''Diễm Nhi ngươi dám cắn ta.''

''Linh Lung ngươi tưởng ta không dám sao... chết đi...''

''A... mau dừng lại... A a a... ta hận ngươi. Diễm... nhẹ nhẹ...''

''Hừ... để xem sau này ngươi còn dám xằng bậy nữa không..!!''

''Tứ Du cứu mạng....''

Tứ Du đối diện đã chết lặng từ lâu. Hắn bất mãn bỏ mặc lời cầu cứu của Linh Lung mà nhìn xuống diễn võ trường nơi đang tổ chức cuộc đấu sinh tử một mất một còn kia.

''Mặc kệ hai người đó.'' Tứ Du nói với Khả Nhi đằng sau.

Đối phương nhìn sang bên đang làm loạn kia có chút vô lực gật đầu.

Tứ Du nhìn chăm chú hai người đang thi đấu ở dưới nói: ''Khả Nhi đoán xem ai... chờ một chút.''

Nhận thấy có điều khác lạ, Tứ Du nghi hoặc nhìn sang bên trái, nơi đang tụ tập một đám người đang thảo luận sôi nổi chuyện gì đó.

''Có chuyện gì vậy... đám người kia có vẻ như không phải đang thảo luận chuyện trên võ đài đi.'' Tứ Du không hiểu nói.

Đám người kia túm lại một chỗ, lại quay lưng với võ đài nhất định là có chuyện khác đang xảy ra ở nơi này.

''Khả Nhi đi xem thử một chút.'' Tứ Du khẽ nói.

''Khả Nhi sẽ đi ngay.''

Khả Nhi vội xoay người rời đi.

Nàng cũng cảm thấy ở đây thật là chán. Có khi ra ngoài hít thở một chút lại cảm thấy tốt hơn.

''À... nhớ đặt cược tên áo đen kia thắng.'' Tứ Du nhớ ra điều gì liền vội nói với người đang đi ra khỏi phòng.

''Công tử yên tâm.'' Tiếng nói dịu dàng nhanh chóng truyền lại.

Tứ Du nghe vậy mỉm cười.

Nhìn vật trong lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng yếu ớt, Tứ Du khoé miệng khẽ nhếch nói: Có lẽ... hắn cũng đã đến rồi.''