Nguyên Tố Đại Lục

Chương 113: Tuệ Hàn Uyên



''Khoan đã.''

Ngũ Kiếm đang chuẩn bị xuất chiêu thì thanh âm của Linh Lung đột nhiên vang lên.

Hai mắt hắn tràn ngập nghi hoặc nhìn vào đối phương.

Linh Lung cười cười nói: ''Đánh như thế này cũng không phải cách hay à.''

''Đánh nữa sẽ tổn thương hoà khí mất. Đội trưởng cũng sẽ trách mắng nha!''

''Thế ý Linh Lung ngươi thế nào?'' Ngũ Kiếm có chút không hiểu ý của đối phương, nháy nháy đôi mắt hỏi lại.

''He he... là thế này...''

......

''Sao lại dừng tay lại rồi?''

Nhìn quang cầu to lớn trong tay Linh Lung biến mất và năm thanh phi kiếm của Ngũ Kiếm quay về, mọi người không khỏi nghi hoặc, hai mắt nhìn nhau thể hiện rõ sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

''Họ lại chuyển bị giở trò, hay lại chuẩn bị làm cái gì à!''

''Tim ta yếu... từ từ chơi, đừng chơi lớn quá.''

Có người sợ hãi rụt cổ lại lên tiếng.

Sự việc xảy ra khác thường, bên trong nhất định có trá. Không cẩn thận mất mạng cũng lên.

Lúc này đây còn lo lắng hơn bọn họ gấp nhiều lần chính là những vị khách quý ngồi trên lầu hai. Từng người từng người mày nhăn lại với nhau tạo thành một đường thẳng.

''Cái quái gì nữa đây?'' Bọn họ có cùng một suy nghĩ lo lắng.

Hai người Ngũ Kiếm và Linh Lung đánh với nhau đã làm cho bọn họ tim đập thình thịch, tâm nhảy lên nhảy xuống. Giờ đây lại buông bỏ vũ khí, ngồi xuống nghị sự với nhau trước bàn dân thiên hạ, không khỏi quá tự nhiên đi.

Hai người giờ khắc này chính là đối thủ của nhau à. Phải cầm kiếm, cầm đao lên lao vào nhau, đánh nhau túi bụi mới đúng.

''Không lẽ...'' Tuệ Hàn Uyên như nghĩ ra điều gì, không khỏi kinh ngạc bật thốt.

''Chúng ta không đánh nữa. Có chút mệt cần phải về nghỉ ngơi, sau này... tính sau.'' Tiếng nói hồn nhiên, bất cần đời của Linh Lung vang lên khắp Diễn Võ Trường.

''Ta đồng ý. Ta cũng có chút mệt.'' Tiếng nói mang theo cảm giác mệt mỏi của Ngũ kiếm cũng được nối tiếp.

''...''

Toàn trường lâm vào tĩnh lặng.

Đám người ở dưới võ đài hai mắt trợn tròn nhìn vào hai người trước mắt.

''Hì...'' Dạ Trần trên lầu hai nghe vậy khoé miệng mỉm cười.

''Hai người này lại làm gì vậy? Không đánh tiếp à!'' Lân Diễm có chút tiếc nuối lên tiếng.

Nàng thở dài nhìn sang Dạ Trần, có chút buồn khẽ nói: ''Thật đáng tiếc à. Kết thúc luôn rồi!''

''Ừm ừm... Thật là đáng tiếc, đáng tiếc.'' Dạ Trần vội gật đầu lia lịa đáp lại.

Lân Diễm nghe vậy buồn thiu.

''Xoẹt'' Đôi mắt nàng chợt loé tia sáng. Lân Diễm nhìn Dạ Trần cười tươi nói: ''Hay là hai chúng ta xuống võ đài đánh tiếp.''

''Ý kiến hay nha!'' Tứ Du nghe vậy vội lên tiếng tán thành.

''Hừ...'' Dạ Trần ánh mắt sắc bén nhìn vào Tứ Du. ''Ha ha...'' Làm hắn chỉ biết cười khan vội quay đầu đi chỗ khác.

''Đúng là bằng hữu tốt.'' Dạ Trần thầm nói.

''Hiện tại cũng không còn sớm nữa. Ta còn phải đi gặp sư phụ, để lúc khác... đi.'' Dạ Trần khuôn mặt thành khẩn vội nói với người vừa mới đưa ra ý kiến táo bạo.

''Ừm... Thế cũng được.'' Lân Diễm suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Dạ Trần thấy vậy hai mắt toả sáng, trong lòng tràn ngập vui vẻ.

''Mai đi...'' Đối phương khẽ nói tiếp.

Ánh sáng chớp mắt biến mất, thay vào đó là biểu cảm không tình nguyện.

''Hay là Tứ Du huynh...''

''A a a... Ta đột nhiên đau bụng.''

''...Đệ!''

.......

''Không được, đánh tiếp à. Chúng ta xem chưa đã.'' Giọng nói phản đối mãnh liệt vang lên.

''Đúng vậy. Hai người phải tiếp tục.''

''Đánh tiếp.... đánh tiếp... đánh tiếp...''

Tiếng gào thét bất mãn truyền vào tai Linh Lung.

Linh Lung mày ngài nhíu lại.

''Im lặng...''

Tuệ Hàn Uyên phi thân bay xuống võ đài, màn chắn bảo hộ như màn nước dễ dàng bị nàng xuyên qua, không một chút ngăn trở.

''...'' Mỹ nhân xuất hiện, đám người liền vội im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở mà thôi.

Các vị khách quý lầu hai, hai mắt tràn đầy cảm xúc khác nhau nhìn vào Diễn Võ Trường, nổi giận có, bất đắc dĩ có mà sát khí lạnh thấu xương cũng có.

''Dạ Trần...'' Lân Diễm và Tứ Du vội quay sang hỏi ý kiến.

''Không cần lo lắng... Diễn Võ Trường cũng không có luật một trong hai bên nhất định phải bại mới có thể kết thúc trận đấu.''

Diễn Võ Trường được lập ra là để hai bên Diệt Ma Giả giải quyết chút oán khí trong lòng mà thôi. Nếu vì vậy mà kết thù oán với nhau, hay là một bên phải chết mới thôi. Vậy thì đi ngược với mong muốn mà Diệt Ma Hội hướng tới khi lập ra rồi.

Tất nhiên, sự do người làm, Diệt Ma Hội không được phép ngăn cản nếu như hai người đó đều có cùng một mong muốn.

Mặc dù nói vậy, đôi mắt hắc bạch phân minh của Dạ Trần cũng nhíu lại một chỗ, nhìn chằm chằm vào người vừa mới hiện thân.

''Quái vật ba đầu này...''

''Ngươi có ý kiến gì sao, Yêu thú ba đầu.'' Linh Lung có chút bất mãn lên tiếng.

Nàng và Ngũ Kiếm chuẩn bị xuống đài đi gặp đám người Dạ Trần rồi. Vậy mà ngang nhiên một người lạ hoắc xuất hiện làm gián đoạn kế hoạch, bảo sao nàng không tức giận cho được.

Nhìn vào nữ nhân trước mắt nàng cảm thấy có chút ghen tỵ.

''Ta lớn lên nhất định đẹp hơn nàng ta.'' Linh Lung tự tin thầm nghĩ.

Thấy đối phương nhìn chăm chăm vào thân thể mình, Tuệ Hàn Uyên đôi mắt tràn ngập khinh thường nhìn xuống Linh Lung nói: ''Vị bằng hữu này. Nơi đây là Diễn Võ Trường do...''

''Bằng hữu cái gì... mau mau tuyên bố kết thúc. Ta còn phải đi nghỉ ngơi, mai còn phải đi săn ma thú nữa.'' Linh Lung thấy nàng ta như vậy liền tức giận không nhẹ, nàng giở trò vô lại đáp trả đối phương.

''Diễn Võ Trường cũng không có quy định, lên sàn nhất định phải phân ra thắng bại đi.''

''Cái này...'' Tuệ Hàn Uyên mí mắt giật giật, có chút không biết lên phải nói tiếp câu gì với đối phương.

Đây là lần đầu tiên có một người nam nhân không nể mặt nàng. Thật là đáng chết.

''Trận đấu cũng đã bắt đầu, hai vị cũng nên phân ra thắng bại, để làm tận hứng khán giả chứ?'' Tuệ Hàn Uyên liếc mắt nhìn hai người, cười gian xảo nói.

''Đúng vậy. Mau đánh tiếp, các ngươi như vậy xuống đài. Khác gì chặn cục xương to vào họng chúng ta.'' Một người dưới đài nghe vậy vội lớn tiếng kêu lên.

Đồng bạn bên cạnh cũng vội thét to: ''Hai người các ngươi... ngươi...''

Hắn còn chưa kịp dứt lời, một quang cầu khổng lồ đã lao thẳng về phía hắn, làm hắn trợn trừng hai mắt như sắp lồi ra.

ẦM..!!

Thanh âm nổ lớn vang vọng khắp Diễn Võ Đài, tiếng ong ong không ngừng vang lên bên tai mỗi người.

''A a a...'' Người vừa lên tiếng mặt hồng hào nháy mắt chuyển thành tái mét, hắn vội kêu to lên một cách thảm thiết.

''Cầm cập...'' Nhiều người xung quan hai hàm răng đánh loạn vào mới nhau.

Đôi chân họ run run đứng có chút không được vững vàng.

''Ngươi...'' Tuệ Hàn Uyên lạnh lùng nhìn Linh Lung.

''Hừ...'' Linh Lung không thèm để ý nàng ta, nàng hừ lạnh một tiếng đáp lại, phất tay áo xoay người rời đi.

''Đây là ma trận do Ma Trận Sư của Diệt Ma Hội tạo lên. Không có lệnh của ta, ngươi... rời đi không được.'' Tuệ Hàn Uyển lạnh giọng nhắc nhở đối phương nơi này là nơi nào.

Đối phương tính khí thất thường lại cao ngạo không để nàng vào mắt, làm nàng rất chán ghét. Nàng xuống đây cũng chỉ là nói đôi lời rồi uyển chuyển cho qua mà thôi. Như vậy hai người Linh Lung và Ngũ Kiếm vừa thuận lợi xuống đài, Diệt Ma Hội của nàng cũng kiếm được lợi lớn.

Dù sao kết quả hai người cũng là hoà. Mà đám người ở đây đâu có ai đặt cửa này đâu, Diệt Ma Hội nàng tất kiếm lớn.

Không phải những người ở đây không nghĩ tới. Chỉ là hai người Linh Lung và Ngũ Kiếm đều rất nổi danh ở Giới thành. Mà những người như vậy đâu chịu nhận hoà cơ chứ. Chỉ cần là người có chút danh tiếng một khi lên võ đài, cũng là sống chết phải ra thắng bại. Họ tất nhiên không đặt cửa hoà rồi, ai mà ngờ...

''Sao lại không được.'' Một giọng nói khác lạ và quen thuộc từ bên ngoài trận pháp truyền vào.

''Choang...'' Màn chắn ma trận như thuỷ tinh bị đập vỡ bay theo làn gió. Những mảnh vỡ tràn ngập tinh quang sáng lạng lướt qua ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Tuệ Hàn Uyên.