Nguyên Tố Đại Lục

Chương 117: Niệm Ngữ



''Các ngươi chết chắc!'' Tuyên Úc thét lên.

''Ầm..!!'' Hắn bật người một cách mạnh mẽ làm nền sàn dưới chân nứt vỡ.

Tuyên Úc lòng bàn tay đưa ra một chưởng đánh thẳng về phía trước.

''Diễm Nhi.'' Dạ Trần thấy vậy khẽ hô.

Lân Diễm không nói một lời vội lui ra sau.

''Phập...'' Nàng nắm chặt đại kiếm trong tay cắm mạnh xuống mặt đất.

''Xoẹt...''

Một vòng tròn ma trận kì bí rực ánh huyết hồng sắc hiện lên dưới chân nàng.

Khuôn mặt Lân Diễm cũng theo đó tái đi.

''Lên...'' Dạ Trần hét lên một tiếng, dẫn đầu xông lên.

Lân Diễm cần thời gian tụ lực để phát huy uy lực của Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm. Bọn hắn nhiệm vụ chỉ có một, kéo dài thời gian cho Lân Diễm, để nàng tích đủ ma lực một kiếm chém bay tên cuồng đồ phía trước.

''Ta yểm trợ cho hai người.'' Linh Lung vội nói.

Nàng hai tay chớp lên ánh sáng vàng, từng tia sáng theo đó chiếu sáng, thẩm thấu vào thân thể hai người Dạ Trần và Tứ Du trước mắt.

''Không tệ à!'' Cảm nhận cơ thể đột nhiên thoải mái hơn trước rất nhiều, Tứ Du liền lên tiếng khen ngợi.

''Dạ Trần ngươi hấp dẫn Tuyên lão cẩu kia. Tạo cơ hội cho ta.'' Tứ Du vội quay sang nói với Dạ Trần.

''Được...'' Tiếng nói quả quyết của đối phương truyền lại.

Tứ Du khẽ mỉm cười, một bên mắt của hắn dần trở lên đen kịt.

''Hắc Dạ Lang Quân...'' Xung quanh Tứ Du dần dần ảo hiện những ma ảnh toàn thân một màu đen, đôi mắt chúng đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào sát khí đằng đằng Tuyên Úc.

''Dám bắt nạt chúng ta. Ta cho ngươi...''

''Vù...''

''Dừng lại cho ta.''

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện xen vào giữa hai bên.

''Tránh ra...'' Tuyên Úc tức giận nói.

Mặc dù có người ngăn cản nhưng thế Tuyên Úc không giảm, ngược lại càng thêm cuồng bạo hơn.

''Phong Ma Trấn.'' Tuyên Úc hét to.

Hắn một chưởng nhắm thẳng vào người vừa mới ngang nhiên cản trợ đường đi của hắn.

''Băng Hồn Ngục.'' Đối phương ánh mắt trở lên sắc lạnh, cũng một chưởng ngập tràn hàn băng chi lực đánh ra.

''Ầm...'' Băng và Phong chi lực chạm trán với nhau.

Phạm vi xung quanh họ nháy mắt xuất hiện những tầng băng mỏng nhưng lại đi nhưng cơn gió mạnh mẽ, sắc như đao chém nát.

''Hự...'' Thân ảnh mới xuất hiện khẽ kêu rên, mau chóng bị đánh lùi ra sau.

''Hừ... Không nghĩ đến ngươi cũng có chút bản lĩnh.'' Tuyên Úc lùi ra sau một bước, cười gằn nói.

Tuyên Úc mặc dù chiếm thế thượng phong, đánh lui đối phương ra xa. Nhưng cũng tạo cơ hội cho người đó cản đám người Dạ Trần lại.

''Các người đi trước đi.'' Đối phương quay đầu lại khẽ nói.

''Ngươi...'' Dạ Trần kinh ngạc.

Người cản bọn hắn không phải ai khác chính là Tuệ Hàn Uyên, người ra mặt cản đám người Linh Lung lúc nãy.

''Ngươi không thể rơi vào tay hắn. Cũng không thể xảy ra chuyện gì được.''

''Mau rời khỏi đây đi.''

Tuệ Hàn Uyên có chút gấp vội nói với Dạ Trần.

Nàng không phải là đối thủ của Tuyên Úc. Ngay vừa nãy đọ sức cũng đã rõ ràng chuyện này.

Nhưng nếu như nàng không làm vậy, Dạ Trần xảy ra chuyện gì ở đây. Thì người đứng phía sau lưng hắn sẽ tế nàng mất.

Nàng ở Diệt Ma Hội đã nhiều năm nên hiểu rất rõ tính cách ''bao che khuyết điểm, có thù tất báo'' của Thiên Lão.

''Vậy còn ngươi...''

Dạ Trần không khỏi lâm vào cảnh khó khăn.

Ngang nhiên được người ta ra mặt giúp đỡ cũng không phải là chuyện gì dễ quyết định bước tiếp theo bản thân mình nên làm gì.

''Không cần lo cho ta. Tên kia... còn chưa làm gì được ta.'' Tuệ Hàn Uyên lạnh lùng nói.

''Ả đàn bà chết tiệt. Mau biến khỏi nơi này.''

Tiếng gầm thét của Tuyên Úc truyền đến.

''Cạch cạch...'' Tuyên Úc định lên một lần nữa nhưng hắn phát hiện Băng chi lực đã vô thanh vô tức đóng băng đôi chân hắn.

''Bổn toạ có Hoả hệ nguyên tố. Mấy tờ giấy này thì làm gì được ta.''

HOẢ!

Hoả chi lực nóng bức truyền ra từ người Tuyên Úc làm nhiệt độ Diễn Võ Trường tăng cao.

''Sao mà nóng thế...'' Mọi người ở xung quanh khó chịu kêu lên.

Lúc nãy lạnh đột xuất đã không tính, bây giờ lại đến nóng chảy mỡ. Đám người trước mắt coi bọn họ là gà, vịt sao.

''Không còn nhiều thời gian nữa... ĐI ĐI.'' Tuệ Hàn Uyên liên tục sử dụng Băng chi lực vừa gấp hô.

''Ta sẽ không quên ân tình của ngươi ngày hôm nay.'' Dạ Trần thay đổi thái độ với đối phương khẽ khom người nói.

''Đi thôi...'' Dạ Trần quay sang nói với hai người bên cạnh.

''Được.'' Hai người liền đồng ý xoay người liền rời đi.

''Ngươi không tệ. Gặp lại ta sẽ đối xử tốt với ngươi.'' Tiếng nói lanh lảnh kèm theo chút trêu đùa của Linh Lung vọng lại bên tai Tuệ Hàn Uyên.

''Đến lúc đó hẵng tính.'' Tuệ Hàn Uyên khẽ nhếch miệng, thầm nói.

''Diễm Nhi chúng ta rời khỏi đây thôi.'' Dạ Trần vội nói với Lân Diễm chuẩn bị từ nãy giờ.

''Được. Trước khi đi để ta tặng tên kia chút quả nhỏ coi như đáp lễ.'' Lân Diễm cười nói với đám người.

''Đánh chết tên mặt băng đó.'' Linh Lung nghe vậy vội giơ lên hai tay đồng ý.

Đám người Dạ Trần thấy vậy khẽ mỉm cười.

''Thiên hoả diễn thần, ngục vô thiên diễm, thánh hoả giáng...'' Lân Diễm mắt lạnh nhìn Tuyên Úc đang đối chiến đằng xa thầm hô một câu niệm ngữ thật dài.

Niệm Ngữ chính là một phần của Niệm Thức, cũng như một bước sử dụng một loại sức mạnh vô cùng kinh khủng từ Niệm Thức đem lại. Thường chỉ những vật đặc biệt mới có Niệm Thức mà thôi.

''Tuệ Hàn Uyên ngươi không sợ đắc tội với Tuyên gia bọn ta sao.'' Tuyên Úc lạnh lùng nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt nói.

Trong đôi mắt hắn chứa đựng huyết quang lấp lánh ẩn hiện làm người nhìn vào phải khiếp sợ.

Tuệ Hàn Uyên càng lạnh hơn, nàng như băng liên ngàn năm đáp lại: ''Ta càng sợ người phía sau lưng hắn hơn.''

''...'' Tuyên Úc nghe vậy không nói lại được, đôi mắt hắn có chút co rút nói: ''Tuyên gia sẽ khiến ngươi nếm trải...''

''Ngươi là đàn bà sao? Lên đi.'' Tuệ Hàn Uyên có chút chán ghét lên tiếng.

''ĐƯỢC..!!''

......

''Diễm Nhi... chỉ như vậy thôi sao.''

Linh Lung có chút hiểu kì hỏi.

Bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa nhanh chóng rời đi nơi thị phi này. Sự việc thành ra thế này cũng nhờ một phần bá đạo của Linh Lung.

Ngay khi mới ra khỏi cửa Diễn Võ Trường, nhìn thấy một chiếc xe ngựa cách đó không xa. Linh Lung hét to bảo người ta ngừng lại. Nàng ta dùng tốc độ nhanh nhất sút người ta ra khỏi xe, lấy ra một viên tử kim ném cho người đó, rồi dùng mồm miệng độc ác đuổi thẳng cổ người ta đi trong nháy mắt.

Rồi kết quả không có phu xe, Dạ Trần phải đánh xe cho họ.

''Còn sao nữa?'' Lân Diễm không hiểu hỏi lại nàng ta.

Cái gì mà như vậy thôi chứ. Không đầu không đuôi, nàng sao biết trả lời lại như thế nào.

''Ý ta là...'' Linh Lung cười gian nói.

''Nhìn lên trời là rõ.'' Dạ Trần ở ngoài vừa đánh xe vừa bất mãn lên tiếng.

'Tên phu xe nhếch nhác kia ngươi thì biết cái gì?'' Linh Lung nhanh nhảu đáp lại.

''...'' Dạ Trần nghe vậy mí mắt chợt giật.

Dùng đôi mắt linh động liếc nhìn qua thân thể mình lúc này, hắn không khỏi nuốt mối hận cổ kim này vào trong lòng.

''Trên trời thì có gì...''

Linh Lung cười đắc trí, đôi mắt liếc nhìn ra cửa sổ thì giọng nói vui vẻ của nàng chợt tắt.

Hình ảnh mưa to trút xuống Diễn Võ Trường, không... phải là mưa lửa ngập trời chút xuống khu vực Diễn Võ Trường không xa mới đúng, nó phản chiếu vào ánh mắt lung linh của nàng như chẳng khác gì tuyên bố một trường hạo kiếp, tận thế hàng lâm cả.

''Hoả Linh Chước Chiếu - Thiên Hoả Diệt Thế...''

''Tên khốn Tuyên Úc không chết, cũng phải bị lột một lớp da.''

Dạ Trần cười gằn nói.

''...'' Linh Lung nghe hắn nói sởn cả da gà, tóc gáy dựng ngược.

''Vậy... còn những người bên trong.'' Linh Lung có chút run run nhìn vào Dạ Trần bên ngoài hỏi.

Dạ Trần không trả lời nàng, chỉ nhếch miệng cười mà thôi.