Nguyên Tố Đại Lục

Chương 124: Tầng thứ chín



''Làm dám làm phiền Hội trưởng đại nhân đích thân ra mời chứ!'' Tiếng nói từ trên trời cao đáp lại.

Tuyên lão và Lục lão cũng mau chóng xuất hiện trước mắt đám người.

''Hừ...'' Nhìn thấy hai lão già trước mắt, Sử trưởng lão không khỏi hừ lạnh một tiếng khinh thường.

''Chúng ta đến muộn.'' Một thanh âm nữa cũng mau chóng truyền lại.

Hai thân ảnh khác cũng mau chóng tụ họp mà đến.

''Nghê Thiên và Kim Bằng đến rồi sao?'' Lục lão nhíu mày thầm lên tiếng.

Hai người trước mắt, một người mặc hoàng bào chính là lão tổ Đại gia tộc Kim gia, Kim Bằng. Còn người mặc lục bào bên cạnh, khuôn mặt không giận tự uy chính là lão tổ của Đại gia tộc Nghê gia, Nghê Thiên.

''Xem ra mọi người cũng tập hợp đông đủ hết rồi!'' Hội trưởng Diệt Ma Hội đánh giá đám người một lượt liền lên tiếng.

''Chúng ta không thể không đến à!'' Lão tổ Tứ Đại Gia Tộc cùng đáp.

''Đã đến rồi! Vậy vào thôi.'' Một âm thanh hào sảng truyền đến.

''...'' Mọi người nghe thấy tiếng nói này, vậy xoay người nhìn sang màn chắn bên cạnh mình không xa.

''Xoẹt...'' Trận pháp Thiên Lão tạo lên nháy mắt biến mất không chút tung tích, một loạt thân ảnh cũng theo đó đi ra.

Người dẫn đầu không ai khác là Thiên Lão, Thiên Tuyệt Luân.

''Thiên Lão..!!'' Hội trưởng Diệt Ma Hội nhìn thấy thân ảnh trước mắt vội ôm quyền hỏi thăm.

''Thiên Lão!'' Đám người đằng sau thấy vậy cũng không dám chậm trễ. Mặc dù vô cùng tức giận trong lòng, Tuyên lão cũng giống như đám người, cắn răng kèn kẹt cúi thấp đầu.

Ai bảo người phía trước nhiều lần giúp Giới thành vượt qua tai kiếp của Ma Triều chứ.

Nên biết Ma Triều cực kì kinh khủng. Mỗi khi Ma Triều tái hiện sẽ có hàng vạn con Ma thú đồng loạt tấn công Giới thành. Cảnh tượng kinh hoàng không thể diễn tả.

''Đi thôi.'' Thiên Lão nhìn Hội trưởng Diệt Ma Hội khẽ nói.

''Được.'' Đối phương gật đầu đáp lại.

Một vòng sáng cũng theo đó xuất hiện bao phủ lấy mọi người vào xung quanh, bao gồm cả đám người Dạ Trần đằng sau lưng Thiên Lão.

''Chả tên này cho ngươi. Nên nhớ... không có lần sau!'' Thiên Lão híp mắt nhìn lão tổ Tuyên gia cười nói.

''Bịch...'' Một thân ảnh cũng theo đó lao vào vòng tay của Tuyên Lão.

''Đa tạ Thiên Lão bao dung độ lượng.'' Tuyên lão mắt đỏ au, nghiên răng nghiến lợi đáp trả đối phương.

''Biết vậy thì tốt.'' Thiên Lão gật đầu vô cùng tự hào lên tiếng.

''Ừm...'' Dạ Trần và Linh Lung ở đằng sau cũng gật đầu ăn hôi.

''...'' Đám người thấy vậy không dám nói gì, chỉ có thể tâm tĩnh lặng trước dòng đời xô đẩy.

''Các ngươi chờ đấy.'' Tuyên lão hậm hực, ác độc nghĩ.

''Đưa hắn về Tuyên gia cho ta.'' Tuyên lão ném Tuyên Úc trong tay cho một ai đó ngoài kia khẽ nói.

Lão không sợ đám người bên ngoài kia không dám làm theo.

''Ro... Rõ...'' Một thanh âm run run truyền lại.

''Xoẹt...'' Ánh sáng cũng loé lên đến cực hạn, đám người cũng theo đó biến mất.

''...'' Mọi người ở ngoài có chút không biết phải làm sao.

Bọn họ còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Không nghĩ cứ như vậy mà hết rồi...

Trong một căn phòng vô cùng rộng lớn. Bàn ghế làm từ chất liệu vô cùng quý hiếm, Tử Kim được sắp xếp ngay ngắn. Đám người Hội trưởng Diệt Ma Hội cũng hiện thân.

''Đây là...'' Dạ Trần liếc nhìn xung quanh vô cùng nghi hoặc lên tiếng.

''Tầng thứ chín của Diệt Ma Hội.'' Thanh âm của Thiên Lão truyền vào tai Dạ Trần.

''Con nên nhớ không cần làm gì hết. Cứ để vi sư giải quyết là được.''

''Mọi việc... tuỳ cơ ứng biến.'' Thanh âm lại một lần nữa truyền lại.

Dạ Trần vội gật nhẹ đầu, không dám đáp lại.

''Cứ theo lời sự phụ làm là được.''

Đám người Lân Diễm đi bên cạnh cũng được mở mang tầm mắt.

Họ không nghĩ đến mình còn có cơ hội đến được nơi này. Dù sao nơi này cũng là trọng địa của Diệt Ma Hội, không phải muốn đến là đến.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

''Moi người ngồi đi.'' Tiếng nói của Hội trưởng Diệt Ma Hội vang lên.

Mọi người cũng theo đó, đi tìm chỗ của mình mà ngồi xuống. May mắn đám người Dạ Trần cũng có hàng ghế thừa ở một bên.

''Cho bọn họ vào đây... không có chuyện gì chứ, Hội trưởng?'' Có một người lên tiếng hỏi.

''Cái này các ngươi đi hỏi Thiên Lão là được.'' Hội trưởng thờ ơ đáp lại.

Hắn cũng không phải là đồ ngu.

Nhìn là biết người đi theo bên cạnh Thiên Lão là đồ đệ của lão rồi. Bây giờ lên tiếng hỏi người ta, không phải là tự mình đi gây thù hằn sao.

Ai nấy cũng là Ma giả cường đại một thế, ai mà chả cần mặt mũi chứ. Dù là tên ăn mày cũng muốn à.

''Chuyện này...'' Đối phương nghe vậy khuôn mặt co rúm, không dám lên tiếng nữa.

Hắn tiếc nuối lén lút nhìn sang Tuyên lão một bên.

''Chẳng lẽ Hiên Cung trưởng lão có ý kiến gì với đồ đệ của ta.'' Thiên Lão liếc nhìn kẻ như trộm phía trước, không mặn không nhạt nói.

Người trước mắt lão chính là một trong chín trưởng lão của Diệt Ma Hội. Ngoại trừ ba người gồm Đại trưởng lão, Tứ và Ngũ trưởng lão có việc quan trọng cần đi làm, hầu hết các trưởng lão khác đều ở đây.

Hiên Cung nghe vậy giật mình, khuôn mặt biến sắc, vội đứng lên giải thích: ''Tại hạ làm gì có ý kiến gì?''

''Thật sao?'' Thiên Lão nghiêm mặt hỏi lại.

''Tất nhiên là mười phần chân thật.'' Đối phương cũng nghiêm mặt đáp lại.

''Vậy thì tốt!'' Thiên lão nhìn đối phương một chút, rồi gật nhẹ đầu cười nói.

''Không lên tiếng, các ngươi coi lão phu là cọp không nanh sao?'' Thiên Lão hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ.

Tiếng hừ lạnh của lão làm không ít người ở đây kinh hãi giật bắn.

''Hừ...'' Đám người thẹn quá hoá giận, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhắm vào Hiên Cung trưởng lão.

Đối phương mồ hôi lạnh chảy dòng, vội cầm chén trà trên bàn lên uống.

''Người đứng đằng sau lão phu chính là đồ đệ mà Thiên Tuyệt Luân ta mới nhận, Dạ Ma. Hi vọng mọi người sau này giúp đỡ hắn một chút!'' Thiên Lão liếc nhìn đám người khẽ nói.

Dạ Trần ở xa chăm chú lắng nghe, thấy sư phụ mình nói vậy cũng vội đứng lên.

Hắn nhanh chóng đi đến sau lưng sư phụ mình, ôm quyền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: ''Vãn bối Dạ Ma, tham kiến các vị tiền bối.''

''Không tệ, quả là thiếu niên anh tài.'' Đám người cũng không dám chậm trễ vội gật đầu lên tiếng khen.

''Không hổ là đồ đệ của Thiên Lão. Mới ít tuổi đã là Ma giả Trung cấp, tiền đồ sau này bất khả hạn lượng.''

''Tiểu tử sau này có việc gì cứ đến tìm Vân Trung ta.'' Một đại hán cao lớn lên tiếng.

Dạ Trần nghe vậy vui mừng vội gật đầu.

''Thật là mệt mỏi.'' Dạ Trần trong thâm tâm cảm thán không thôi.

Hắn vừa mới chiến với Tuyên Úc cao hơn một đẳng cấp xong, chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức giờ lại phải đi chào hỏi đám người gian như cáo thành tinh trước mắt, thật là khổ không thể tả.

''Hắn là đồ đệ của ta.'' Thiên Lão một lần nữa lên tiếng.

''...'' Đám người cảm giác có chút bất an, lén lút nhìn lại người vừa lên tiếng.

''Dạ Ma người dù sao cũng là đồ đệ của Thiên Lão. Nhận lấy thứ này đi, coi như là tấm lòng của ta.'' Hội trưởng Diệt Ma Hội lấy ra một chiếc bút lông, trên thân bút tràn đầy kí tự huyền ảo đưa cho Dạ Trần.

''Cái này... không được đi.'' Dạ Trần thấy vậy ngại ngùng vô cùng nhưng tay của hắn đã sớm cầm lấy trước bút lông thần bí kia.

Hội trưởng Diệt Ma Hội không khỏi khẽ liếc nhìn Dạ Trần và Thiên Lão, hắn thầm lắc lắc đầu cười nói: ''Cứ nhận đi. Thứ này là một loại pháp bảo Cao cấp Chấp Bút Ma. Có thể nhất niệm vẽ lên vòng tròn Ma pháp, tăng cường khả năng điều động ma lực, sẽ rất có ích cho ngươi sau này.''

Tứ Du đằng sau nghe vậy hai mắt không khỏi toả sáng.

''Đây là đồ tốt nha.''

''Diệt Tiểu Tử đã có lòng như vậy. Đồ đệ ngươi cứ nhận đi.'' Thiên Lão vuốt râu, thoải mái vô cùng lên tiếng.

''Đa tạ Diệt tiền bối!'' Dạ Trần nghe vậy liền nói.

''Không có gì! Mà Thiên lão người đừng gọi ta như vậy à! Ta cũng...'' Diệt Hội Trưởng có chút ngại ngùng lên tiếng.

Sống mấy chục năm rồi. Được người khác gọi là tiểu tử, thật là không thoải mái đi. Nếu là người khác hắn đã sớm ra tay thu thập nhưng mà người trước mắt đã nói vậy, hắn không dám không tuân theo.

''Cho dù ngươi có già như ta. Ngươi cũng chỉ là tiểu tử trong mắt ta mà thôi.'' Thiên lão khinh thường không nhẹ lên tiếng.

''Là vậy, là vậy.'' Diệt Hội Trưởng vội gật đầu đáp.

Đám người xung quanh thấy vậy chỉ có thể lắc đầu, cười thầm.

Ai bảo ngày xưa, Thiên Lão là người một tay bồi dưỡng lên đối phương đây. Hội trưởng Diệt Ma Hội lại là người trọng tình trọng nghĩa, hắn không thể không khuất phục trước thiên uy của đối phương rồi.