Nguyên Tố Đại Lục

Chương 128: Dạ Trần đấu với Linh Lung



''Linh Lung ngươi thấy sao rồi?''

Thanh âm mang theo sự quan tâm của Lân Diễm vang lên.

''Diễm Nhi ngươi yên tâm. Trên đời này còn chưa ai đánh bại được ta!'' Linh Lung hai tay chống eo ngửa mặt lên trời ngạo nghễ nói.

Lân Diễm thấy vậy lắc đầu.

Mình có vẻ đã hỏi thừa. Nếu như có chuyện gì, chắc nàng ta đã sớm kêu lên.

''Còn về chuyện của Tứ...''

Lân Diễm còn chưa nói hết một tiếng hét đã vang lên.

''Ai da...''

Linh Lung khuôn mặt trắng bệch, mắt trợn trừng, tay ôm lấy bụng kêu đau.

''Ngươi sao vậy?''

Lân Diễm nhìn thấy vậy liền gấp, nàng vội chạy đến bên cạnh đối phương. Biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt không một chút giả dối.

Xem ra nàng ta cũng rất quan tâm Linh Lung. Mặc dù thường ngày, tránh được đối phương bao xa thì cố tránh.

''Thương thế tái phát, đau... chết ta rồi!''

Linh Lung vừa nói, đôi mắt gian trá đảo loạn.

''Mau đỡ ta.''

Nàng ngả mình dựa vào người Lân Diễm, biểu cảm khoái trí sâu trong ánh mắt kia càng thêm mãnh liệt.

Lân Diễm không hổ là huyết thống cao cấp Yêu tộc. Trời sinh đã mang hình dáng nhân loại, cảm giác mềm mại thoải mái khi ôm nàng ta rất là khó tả. Nàng đã thử nhiều lần tự nhiên hiểu rõ, nhưng mỗi lần xong chuyện là thân thể nàng nhất định có một chỗ đỏ hằn lên. Với lại Lân Diễm nhìn ngây thơ thế thôi, tính cảnh giác lại rất cao, muốn hành sự cũng không phải dễ.

''Tên khốn đội trưởng kia thật là có phúc, đánh bậy đánh bạ cũng lấy được lòng con gái người ta.'' Linh Lung thầm ghen tỵ.

Tại sao không phải là mình cơ chứ, như vậy có thể độc chiếm Tiểu Hổ Nữ trước mắt rồi.

''Lần này xem ngươi chạy đi đâu.''

Nghĩ đến sắp cảm nhận được cảm giác thoải mái khó nói thành lời kia, Linh Lung vui sướng không thôi.

Hai tay nàng cũng đã nhanh chóng vòng ra sau lưng đối phương, tư thế vồ mồi đã sẵn sàng.

''Ngươi không sao chứ?'' Lân Diễm không quan tâm đến xung quanh, nàng lo lắng vội lên tiếng hỏi người trước mắt.

Linh Lung mặc dù ngày thường rất vô lại, lại hay trêu đùa nàng khiến nàng tức giận không thôi. Nhưng bù lại nàng ấy lại là một người bằng hữu tốt, có thể xả thân hết mình vì đồng đội, đáng giá để người bên cạnh kết thành tri kỉ.

Người xưa nói rất hay, biết người biết mặt mà không biết lòng, chỉ khi gặp hoạn nạn mới biết ai là bằng hữu, ai là kẻ địch. Lúc trước đấu với Tuyên Ngạc, hôm nay đấu với Tuyên Úc đều là những kẻ địch mạnh mẽ vượt trội về cảnh giới, Linh Lung nói không sợ hãi là giả nhưng nàng vẫn không sử dụng sức mạnh màu bạc thần bí kia để chạy trốn, cũng đã đủ để nói lên mọi điều.

''Mau uống viên đan dược này.''

Lân Diễm lấy ra một viên đan dược vội đút cho đối phương. Chỉ cần ngửi mùi hương đan dược toả ra cũng đủ làm cho tinh thần thoải mái gấp bội.

Dạ Trần có rất nhiều đan dược như vậy, nàng cũng không sợ dùng hết.

''Cao cấp Trị Thương Đan.'' Tứ Du bên cạnh nhìn viên đan dược trong tay Lân Diễm không khỏi kinh ngạc, rồi lại mau chóng lắc đầu.

Đan dược cho dù tốt đi mấy chăng nữa nhưng dùng cho người háo hức bên kia cũng là vô dụng, không... phải là uổng phí mới đúng.

''Linh Lung ơi là Linh Lung.'' Tứ Du không khỏi nhìn trời cảm thán.

Trên Đại Lục bây giờ hầu như chỉ thông hành mấy loại đan dược Trung cấp và Sơ cấp mà thôi. Nói thẳng ra chính là Cao cấp đan dược quá đắt với lại Luyện Đan Sư luyện ra được đan dược cấp năm trở lên cũng dần ít đi. Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến chính là bị những thế lực lớn độc chiếm, không chỉ đan dược còn cả các Luyện Đan Sư. Mỗi một Luyện Đan Sư đều là gà đẻ trứng vàng, tự nhiên được các thế lực lớn truy cầu, mà các Luyện Đan Sư muốn đi tiếp trên con đường của mình thì phải cần thật nhiều tài nguyên luyện đan, mà muốn luyện đan thì phải có nguyên liệu. Nguyên liệu dùng để luyện đan cũng không phải rẻ, càng lên cao thì càng khan hiếm giá cả thì trên trời.

Từ đó rất nhiều Luyện Đan Sư lương nhờ các thế lực lớn. Mà các thế lực lớn thì muốn kiếm thật nhiều tài nguyên từ họ. Cách duy nhất cũng là dễ dàng nhất chính là giảm số lượng đan dược truyền ra ngoài, biến chúng thành vật hi hữu, từ đó ngồi chờ thời để nâng giá.

Theo đó Cao cấp đan dược đi ra ngoài cũng dần ít mà đồ đã ít giá cả tất nhiên phải cao, nhiều người nhịn đau không dám bỏ ra một lượng lớn Ma kim mua về. Từ đó cũng trở lên quý hiếm, nhiều người sở cầu. Đây cũng là mục đích mà mấy thế lực lớn muốn nhìn thấy.

''Tặc tử tránh xa Diễm Nhi ra!''

Nghe thấy câu nói này, Tứ Du kinh ngạc vội ngoảnh đầu lại.

Hình ảnh Dạ Trần một sút đá bay Linh Lung ra xa đập vào mắt hắn.

''Bịch...''

''Ai ui... Tên khốn Dạ Trần kia. Ta và ngươi không đội trời chung!''

Linh Lung bị đánh lén không kịp phòng bị, hưởng trọn cú đá của đối phương làm nàng kêu la thảm thiết không thôi.

Đôi mắt nàng tràn đầy lửa giận liếc nhìn tên tặc tử kia. ''Ngươi mới là tặc tử!'' Linh Lung vội lên tiếng đính chính lại.

''Diễm Nhi hắn ăn hiếp ta. Ngươi không giúp ta sao?''

Nàng đôi mắt dưng dưng như sắp khóc nhìn vào thân ảnh vừa quan tâm chăm sóc tận tình cho nàng kia.

''Ta quen ngươi sao?''

Lân Diễm thẳng thừng đáp lại.

Biểu cảm của Lân Diễm khi nhìn vào Linh Lung như nhìn một người xa lạ vậy.

''...'' Linh Lung nghe nàng ta vô tình đáp lại mà hoá đá.

''Sự quan tâm, sự lo lắng, ân cần chu đáo vừa mới lúc nãy chạy đi đâu rồi!'' Dòng chữ này nhanh chóng hiện ra trong đầu óc trống không của nàng.

''Thời buổi này thật lắm người thích nhận vơ!'' Ở đối diện, Dạ Trần cảm thán lên tiếng.

Hắn cười như không cười liếc nhìn thân ảnh thảm thương đến ngốc trệ kia: ''Chúng ta quen nhau sao?'' Dạ Trần lặp lại một lần nữa, ý cười trong ánh mắt không một chút che dấu.

''Hự...''

Linh Lung ánh mắt trợn tròn, một tay vội ôm lấy lồng ngực.

''Diễm Nhi ngươi...'' Nàng khó khăn nói ra.

''Cái gì mà Diễm Nhi? Cô nương nhầm rồi! Nàng ấy tên là Lân Diễm... không phải DIỄM NHI!.''

Dạ Trần không cho Linh Lung cơ hội, đôi mắt hắn khẽ đảo tinh quang chợt chớp hiện, hắn cười một tiếng vội lên tiếng nhắc nhở.

''Có phải vậy không?'' Dạ Trần biểu cảm tà ác vội quay sang hỏi người bên cạnh.

''Ừm.'' Lân Diễm mỉm cười gật nhẹ đầu đáp lại.

''Đó... Ta nói thật mà ngươi không tin!''

Dạ Trần xoay người lại, miệng mỉm cười như không có chuyện gì đáp lại Linh Lung.

''Ngươi...'' Linh Lung đỏ mặt tía tai ngón tay chỉ thẳng Dạ Trần, khuôn mặt giận giữ như gặp kẻ thù truyền kiếp không bằng nhưng đợi nửa ngày sau, nàng cũng không nói ra được câu nào.

Câu nói của Dạ Trần mặc dù vô lí nhưng lại đúng sự thật mới chết, nàng làm uất hận nuốt không trôi, thật là khó chịu. Đã vậy người vừa hết lòng quan tâm nàng, chỉ trong cái chớp mắt mà thôi, chỉ trong cái chớp mắt... đã quay lưng đi như một người xa lạ.

''Hừ...'' Linh Lung lòng đầy căm phẫn nhìn Dạ Trần, hai bàn tay mềm mại đã nắm lại thật chặt.

''Ngươi... không phải nha!'' Dạ Trần như suy nghĩ điều gì đó khẽ lên tiếng.

Không chờ đối phương hỏi lại, Dạ Trần đã mỉm cười khoé miệng, đôi mắt tràn ngập khiêu khích nhìn Linh Lung nói: ''Ta tên DẠ Trần nha!''

''Ngươi...''

''Phụt...''

Linh Lung trợn ngược mặt nhìn lại hắn, khuôn mặt nàng đỏ chót, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

''...'' Dạ Trần cũng giống nàng, trợn tròn đôi mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

''Linh Lung...''

Lân Diễm ở một bên thấy đối phương chợt ra nông nỗi này, biểu cảm lạnh băng không thèm quan tâm đối phương nháy mắt biến mất thay vào đó là sợ hãi.

Nàng và Tứ Du một bên cũng kinh hãi không kém vội chạy nhanh đến đỡ đối phương dậy.

''Không ổn... Trúng kế rồi!''