Nguyên Tố Đại Lục

Chương 136: Biến cố, Lân Diễm chiến Cuồng Đao



Mặc dù không cảm nhận được bên trong, nhưng bên ngoài thì vẫn có thể.

Dạ Trần bóp thử cánh tay Tứ Du. ''Xương cốt vẫn ở mà. Sao lại không cảm nhận được gì?'' Dạ Trần không khỏi cảm thấy kì lạ.

Ở ngoài vẫn cảm nhận được nhịp đập, xương cốt, hơi thở yếu ớt của đối phương. Nhưng khi dùng ma lực dò xét bên trong cơ thể thì nó như một mảnh hư không tĩnh lặng, hoàn toàn trống rỗng.

Ở ngoài kia. cách Dạ Lân Linh không xa.

Ba vòng tròn ma pháp chớp ánh hào quang hiện lên hợp thành trận pháp bao phủ phạm vi xung quanh.

Lân Diễm và Linh Lung đứng ở bên trong, lưng tựa vào nhau, đôi mắt tràn ngập xem thường nhìn vào màn hào quang trước mắt.

''Đám chuột nhắt ra đi!'' Linh Lung khẽ nói.

''...'' Không thấy đối phương có bất kì phản ứng gì, Linh Lung khoé miệng khẽ nhếch.

Nàng đưa ngón chỏ lấp lánh Quang chi lực lên. Đầu ngón tay chỉ thẳng vào con hẻm kia.

''Không ổn...'' Một thanh âm khẩn trương từ nơi đó phát ra.

''Chiu...'' Quang mang vàng óng chớp hiện xuyên thủng qua bức tường để lại một huyệt động nhỏ.

''Ầm...'' Một thân ảnh mặc hắc bào vô lực gục ngã, đầu tiếp xúc với mặt đất. Trước ngực hắn xuất hiện một lỗ máu nhỏ đang không ngừng chảy ra máu tươi làm ướt đẫm những kí tự huyền ảo xung quanh.

''Ngươi là Linh Lung?''

Một thân ảnh cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài như hình con rết tạo lên hình tượng dữ tợn bước ra gằn giọng hỏi.

''Các ngươi thật là thiếu chuyên nghiệp! Đi giết người còn phải hỏi danh tính đối phương sao?''

Linh Lung lên tiếng chế giễu đối phương.

''Phập...''

''Ngươi thật là lắm lời! Giết hết bọn họ không phải là xong sao?''

Lân Diễm cắm mạnh đại kiếm trong tay xuống mặt đất, có chút khó chịu nhìn đồng bạn bên cạnh.

''Ta còn phải về gặp Dạ Trần nữa!'' Nàng nói tiếp.

''Khinh người quá đáng!''

Đối phương tức giận khẽ rên lên nhưng đôi mắt e dè kia lại hiện rõ.

Hai người trước mắt vậy mà không xem Cuồng Đao hắn ra gì. Hắn thế nhưng cũng có danh tiếng không nhỏ ở Giới thành này.

Nơi phồn hoa náo nhiệt như Giới thành tự nhiên không thể thiếu được Hắc Đạo, những thế lực nhỏ chuyên làm chuyện bẩn thỉu ở mặt tối Giới thành này, hằng ngày mọc lên như nấm. Hắn Cuồng Đạo chuyên nhận nhiệm vụ giết người, hành sự đã được mấy năm tự nhiên cũng ra chút danh tiếng. Cũng được coi như là chủ một vùng nhỏ, tự nhiên không thích kẻ khác khinh thị mình.

''Ra đi.''

Cuồng Đao hô lên một câu.

''Soạt soạt...'' Xung quanh khu vực hai người Lân Diễm và Linh Lung, vô số thân ảnh cầm đao kiếm sắc lạnh theo lời nói của đối phương mà hiện thân.

''Hừ...'' Lân Diễm thấy vậy hừ lạnh một tiếng.

''Siết...'' Nàng nắm chặt đại kiếm, ánh mắt trở lên lạnh lẽo vô cảm nhìn đám người như sài lang trước mắt.

''Ta giúp ngươi bọc hậu.'' Linh Lung liếc nhìn nàng cười nói.

Cuồng Đạo thấy bên cạnh mình có thêm nhiều người, tự tin bình trướng, nhìn hai người trước mắt mở miệng uy hiếp: ''Cho các ngươi một...''

''Ầm...'' Lân Diễm không thèm nghe hắn sủa bậy, nàng bật mình lao lên phía trước, đại kiếm trong tay theo sát thân thể mà tiến lên.

''Tự tìm đường chết. Băm đối phương thành tương cho ta!''

Thấy đối phương đã nhanh như vậy vội vã tìm đường chết, Cuồng Đao cười gằn phất nhẹ tay ra lệnh.

''Vụt... Xoẹt... Ầm...'' Lời hắn vừa dứt, khói bụi mịt mù nổi lên.

''A a a...'' Những thanh âm thê lương không ngừng được phát ra.

Lân Diễm một tay cầm đại kiếm xông thẳng vào kẻ thù. Nàng như đi vào chốn không người, đại kiếm mỗi lần vung lên là một đám thân ảnh trên thân dính đầy máu tươi bay ra ngoài.

''Khốn kiếp...'' Có người thấy vậy đôi mắt đỏ au rống lớn.

Hắn lao lên, ma lực quán chú kiếm trong tay. Một kiếm đâm thẳng về phần eo đối phương.

Lân Diễm không thèm để ý.

Nàng nhẹ nhàng xoay người, đôi chân uyển chuyển lướt qua đám địch nhân như đang múa kiếm trong vạn quân thù, tận hứng người xem đến mắt đỏ au. Thân thể nàng nhẹ tựa lông hồng như gió mùa Thu nhẹ nhàng tránh thoát đao kiếm chém tới. Nàng siết chặt đại kiếm trong tay, nhẹ cắn chặt hàm răng một kiếm ngang thân quật tới.

''A a a...'' Đám thuộc hạ Cuồng Đao nhìn mà phát run, hét to một tiếng vang dội vội đặt kiếm thân dọc thân đỡ lấy.

ẦM!!

''Rắc...'' Tiếng nứt vỡ vang lên.

Đại kiếm bao bọc vải trắng đánh nát thân kiếm dám cản trở, lưỡi kiếm ẩn trong mảnh vải thế không dừng lại đập mạnh lên thân thể đối phương.

''Hự... Phụt...'' Ba bốn thân ảnh lĩnh chiêu, ngực lõm xuống hộc máu bay ra sau thật xa.

''Tí tách...''

Vải trắng nhuộm huyết tinh biến thành vải đỏ, từng giọt máu tươi chảy dài từ thân kiếm xuống mũi kiếm bén nhọn như thiên ban huyết vũ phong tinh chầm chậm lăn dài xuống mặt đất, tô đậm Cái Thế Tà Uy cho chủ nhân của nó.

Lân Diễm mặt dính máu tươi, mỉm cười nhìn đám người.

''Bịch bịch...''

Đám người run sợ, đao kiếm trong tay rung lắc dữ dội, đôi chân không nghe lời mà tự ý lùi ra sau một bước.

Ai nấy từng giọt mồ hôi to như cái chén lăn dài trên má, đôi mắt run run thầm liếc nhìn nhau.

''Thật là uy mãnh!''

Linh Lung ở một bên nhìn mà cảm thán.

Nàng còn chưa làm gì đây, đối phương đã thành ra như vậy. ''Thật là... không thể để cho Lân Diễm chiếm hết trò vui được!'' Linh Lung thầm nghĩ.

Nàng lắc đầu, bước lên phía trước nhìn thân ảnh cao ngạo trước mắt khẽ nói: ''Diễm Nhi để ta lê...''

Linh Lung đột nhiên dứt lời, đôi mắt mở to như cảm nhận được điều gì đó.

''Loạng choạng...'' Nàng bức chân không vững lảo đảo như sắp ngã, ánh mắt như bị ai đó che đi, cảnh quan trước mắt dần phai mờ.

''Ầm...'' Linh Lung lảo đảo, hai chân vô lực quỳ xuống mặt đất.

''Thình thịch...'' Nàng vội lấy tay nắm chặt ngực. Trái tim đập loạn xạ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực mình.

''Diễm...'' Nàng nói không lên lời, cắn chặt răng cố gắng đưa cánh tay đã không còn sức lực ra phía trước.

Cảm giác lúc này mang lại cho nàng như thiên địa xoay chuyển, sấm đánh bên tai, đôi mắt thấu rõ thế gian bị một màn sương thần bí che mờ cả thiên cơ. Nàng không giữ được tỉnh táo mà sợ hãi, vội ngước nhìn lên thân ảnh gần ngay trước mắt như xa tận chân trời.

''A a a...'' Đối diện, Lân Diễm như không nhận ra được tình trạng của Linh Lung mà gầm lên một tiếng giết lên phía trước.

Đôi mắt Lân Diễm lúc này đã đỏ như máu, khuôn mặt tà mị mà dữ tợn. Răng nanh sắc nhọn nhô ra, trông chẳng khác gì thần ma giáng thế phụ thể vào nàng.

''Chạy mau...'' Đám người phía trước sợ hãi quay đầu bỏ chạy

Hình dạng lúc này của Lân Diễm trong mắt họ chẳng khác gì quỷ dữ từ địa ngục bò ra. Mang theo kinh thiên sát khí nhắm thẳng vào bọn họ.

''Đám ngu xuẩn!'' Cuồng Đao thấy đám người chạy toán loạn liền tức giận mắng.

''Hừ...'' Hắn lấy ra một thanh đao, cắn đao có gắn một viên ngọc bích, lưỡi đao trắng đến lạnh sống lưng chỉ thẳng vào kẻ đang đến.

''Ta...''

''Vù...'' Đáp lại hắn là một kiếm hung mãnh, xé gió chém tới.

Cuồng Đao vội ngậm miệng lại, đao trong tay hoành thiên xuất thế chém lại đối phương một đao.

''Keng...'' Kiếm và đao va chạm vào nhau.

Bàn tay Cuồng Đao run run, cả bàn tay đã đỏ hỏn.

''Thật mạnh!'' Hắn khẽ than.

''Phong Đao...'' Hắn gầm thét.

Phong chi lực màu xanh từ trên người hắn toả ra cuốn lấy thanh đao. Đao và gió hợp lại thành một, uy thế không hề nhỏ.

Đối diện Lân Diễm không thèm đoái hoài đến đối phương đang làm gì.

Nàng nhấc lên đại kiếm, một kiếm nữa bổ tới.

Một kiếm này thuần tuý sức mạnh và ma lực tụ lại mà thành.

''Ta cho ngươi biết thế nào là Cuồng Đao!''

''Loạn Đao Trảm.''

Cuồng Đao rống lớn.

Hắn như ngươi điên vung đao về phía trước không ngừng nghỉ.

''Vù vù...'' Phong đao không biết từ đâu xuất hiện như vũ bão lao thẳng về phía Lân Diễm.

''Xoẹt xoẹt...'' Lân Diễm dùng thân kiếm làm lá chắn, che chở cho mình trước những lưỡi đao gió sắc bén. Từng lớp vải trên y phụ của nàng bị phong đao chém đứt, những vết xước dài màu đỏ không ngừng hiện lên trên làn da trắng nõn nà của nàng.

''Chết đi chết đi!'' Cuồng Đao như kẻ điên vừa rống to vừa tức giận chém.

''Hừ...'' Lân Diễm cắn chặt răng, một lưỡi đao gió lướt ngang qua má nàng để lại một vết thương.