Nguyên Tố Đại Lục

Chương 143: Vô Thường



''Dừng lại, dừng lại cho ta!''

Tiếng nói gấp rút từ xa truyền lại.

Một thân ảnh mặc bạch y như khinh vân xuất tụ nổi bật giữa mảnh trời nam hớt hải chạy đến. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã bị vẻ lo lắng che đi mà tạo lên sức hút vô hình với đám lang hổ đang trợn tròn mắt như sắp muốn rớt ra kia.

''Là cô ta?'' Người ngồi ung dung ban nãy không khỏi híp mắt nhìn lại đối phương.

''Tiểu Mỹ tỷ.''

Thấy rõ người đến là ai, Dạ Trần không khỏi vui mừng hét to vẫy tay.

''Ta ở đây!''

''Mau mau cất kiếm đi.'' Tiểu Mỹ vừa đi đến vừa nói.

Nơi này là Diệt Ma Hội đấy. Vậy mà y vẫn dám ngang nhiên rút kiếm ra uy hiếp người khác, đúng là nghé con không sợ cọp. May mắn nàng nhận được tin từ trước, biết hắn hay gây ra chuyện lên vội vã đi ra đón. Không ngờ đúng như những gì nàng lo lắng, thiếu một chút nữa thôi một tràng phong vũ huyết tinh lại xảy ra rồi.

''À, hi hi...'' Tiếng cười ngại ngùng của Dạ Trần truyền ra, kiếm trong tay hắn biến mất.

''Ngươi biết nơi này là đâu không? Vậy mà còn dám ra tay đánh người. Đã vậy còn dám rút kiếm ra, ngươi muốn giết người luôn sao?''

Tiểu Mỹ nói một mạch với đối phương.

Nàng phải nhân cơ hội này, lên tiếng răn dạy hắn một trận ra trò mới được.

''Không có à!'' Dạ Trần lắc đầu.

Đôi mắt loé tia sáng liếc nhìn đám người bên cạnh.

''Bịch...'' Đám người thấy vậy sợ hãi vội ôm lấy nhau cùng lui lại một bước.

Một thân ảnh xuất hiện chắn trước mắt hắn.

''Ngươi lại định làm gì? Không nghe lời ta sao?'' Tiểu Mỹ có chút tức giận lên tiếng.

Không lẽ đối phương lại định ở trước mặt nàng ra tay. Như vậy cũng quá coi thường nàng đi. Không ra mặt không được mà, nàng phải cho đối phương biết mình còn tồn tại, mình là ai?

''Ta đâu định làm gì bọn hắn, tỷ gấp như vậy làm gì?''

Dạ Trần tỏ ra khó hiểu đáp lại.

''Hàn quang trong mắt ngươi là ý gì?''

Tiểu Mỹ cười gằn nói.

Dạ Trần nghe nàng nói liền chớp chớp mắt quay sang hỏi những người khác: ''Có sao? Các người có thấy gì không?'' Dạ Trần mặt không đỏ, tim không đập lên tiếng.

''Không có gì! Không có gì!'' Mọi người xung quanh vội xua tay, lắc đầu như trống nói.

Dạ Trần gật đầu quay lại nhìn Tiểu Mỹ nói: ''Tỷ thấy không? Bọn họ cười chân thành như vậy. Nhất định không nói dối đâu!''

''Hừ...'' Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt khẽ liếc đám người kia.

''Ha ha ha! Dạ Ma huynh đệ là người tốt. Chúng ta từng quen nhau trước đó, nên biết rất rõ phẩm hạnh của đối phương.''

Nhìn thân ảnh đang hé lộ nụ cười trong mũ choàng sau lưng Tiểu Mỹ, có người vội cười tươi như hoa lên tiếng chắc chắn nhưng gì đối phương nói lúc nãy là đúng.

Thấy đối phương nhìn vào mình nói chuyện, Tiểu Mỹ nhíu mày liếc nhìn sang thân ảnh khác.

''Huynh đệ kia nói đúng mà. Chúng ta chỉ đang giỡn chơi thôi! Nguyên giám sát không cần bận tâm!'' Người bị nhắm đến giật mình không nhẹ vội vàng lên tiếng.

''Nguyên...'' Đối diện, Dạ Trần thầm nói.

''Ngươi được lắm!''

Thấy đám người kia không được tích sự gì, nàng quay sang nhìn Dạ Trần khẽ nói.

''Ta vô tội mà. Tỷ phải tin ta chứ!'' Dạ Trần vội lên tiếng kêu oan.

''Quỷ mới tin ngươi.''

''Còn các ngươi thì sao?''

Nguyên Tiểu Mỹ không để ý đến hắn, nàng xoay người liếc nhìn đám người run sợ đang đứng sau lưng nàng.

''Chúng ta không sao, không cần Nguyên giám sát quan tâm!'' Có người đứng ra lắc đầu vội lên tiếng.

Hắn có chút rụt dè, không dám ngẩng đầu lên.

''Khiêng người kia rồi rời đi đi. Lần này, Diệt Ma Hội sẽ tha cho các ngươi, còn có lần sau các ngươi tự hiểu?''

Nguyên Tiểu Mỹ nhìn đám người lạnh lùng lên tiếng.

''Rõ!''

''Chúng ta nhất định tuân theo!''

Đám người nào dám chậm trễ vội cúi đầu lên tiếng cảm kích không thôi, rồi mau chóng rời đi.

''Các người chờ đó cho ta!'' Có một người phẫn hận, mặt đỏ bừng thầm nói.

''Hứ!'' Dạ Trần tai khẽ động, đôi mắt xoay chuyển liếc nhìn đám người đang lụi cụi rời đi.

''Là...''

''Há...''

Dạ Trần còn chưa kịp nói dứt câu, một bàn tay mát lạnh đã chạm vào tai hắn làm hắn giật mình nhảy thót tim.

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay đã bấu chặt vào cánh tai rồi xoay một vòng tròn, dứt khoát vô tình xếch ngược lên.

''Ai da, ai da...'' Tiếng kêu thảm thiết của Dạ Trần vang lên.

''Còn dám nhìn, đi theo ta!''

Tiểu Mỹ hậm hực kéo Dạ Trần cùng chiếc tai đang thương đi.

''Ta là Diêm Vương sống đây, ta điểm tên ngươi rồi đó!''

Được trị tên đáng hận trước mắt làm nàng rất sảng khoái. Nàng không khỏi đắc ý lên tiếng.

Dạ Trần nghe thấy vậy vui mừng không thôi vội nói:

''Diêm Vương gọi tên có thể không đáp nha!''

''...''

Tiểu Mỹ khoé miệng khẽ giật. Vẻ mặt đắc ý nhanh chóng biến mất thay vào đó là đỏ bừng.

Vì thế tay nàng càng thêm ra sức.

''Đau đau đau! Tiểu Mỹ tỷ nhẹ... nhẹ tay... A a a...''

''Ta phán ngươi chịu phạt bây giờ, ngươi dám không nghe!'' Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng khẽ nói.

''Tỷ là đầu trâu hay là mặt ngựa?''

Dạ Trần vô cùng hiếu kì lên tiếng.

Đôi mắt sáng rực nhìn đối phương như tìm thấy được của lạ.

''Hít hà...'' Tiểu Mỹ run rẩy, thầm hít sâu một hơi thật dài.

Nàng sợ, nàng không khống chế được tâm tình mà rút đao ra, bổ cho tên trước mắt một nhát mất.

''Tỷ mặt trắng nõn nà, da đẹp như bạch ngọc, y phục cũng lại là bạch y thiếu nữ thế này! Chà chà...''

Dạ Trần không để ý đến biểu cảm của nàng. Hắn không ngừng tấm tắc đánh giá đối phương từ trên xuống dưới như một kiện bảo vật vô cùng thú vị, đáng để tốn thời gian chiêm ngưỡng.

''Hít hà...''

''Sì...''

Khuôn mặt Tiểu Mỹ đỏ như son, đã có dị tượng khói bốc ra từ trên đỉnh đầu.

''Tiểu Mỹ tỷ yên tâm!''

''Tỷ nguyện làm Bạch Vô Thường, đệ nguyện làm Hắc Thương Vô!''

Dạ Trần nhìn đối phương bằng ánh mắt thương cảm, hắn hiên ngang ngỏ lời cùng nàng chịu chung số phận.

Khuôn mặt bi thương hiên ngang lẫm liệt kia quả là làm cho người nhìn cảm động rơi nước mắt nếu không có nụ cười đáng chết, vui đến nỗi còn chơi cả chữ nữa kia.

''Cạch cạch...'' Tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên.

Đám người xung quang vội lùi lại phía góc tường, tránh xa đôi tỷ muội trước mắt ra. Bọn họ thật sự là khâm phục thiếu niên ''thiên chân vô tà'' kia. Thật là chí khí ngút trời mây, đáng mặt anh hùng được lưu danh sử sách.

Đối diện Dạ Trần như chưa phát hiện ra chuyện gì, hắn lắc đầu nhìn trời cảm thán nói: ''Thật là hồng nhan bạc phận. TRỜI KHÔNG CÓ MẮT mà, để một vị cô nương xinh đẹp như tỷ phải...''

IM MIỆNG!

''Bụp!''

Tiểu Mỹ gằn giọng thét to, nàng vội lấy một tấm vải đút vào miệng tên không giữ được miệng trước mắt.

''Ư ư ư...''

Dạ Trần đôi mắt dưng dưng, không hiểu nhìn nàng.

''Cạch...'' Nhìn hắn, chân Tiểu Mỹ khẽ động.

''Hít...'' Nàng vội hít sâu một hơi, tay nắm thật chặt.

''Đi...''

Nàng nắm thật chặt tai tên đáng ghét còn đang ư ư không ngừng kia, vội dẫn hắn rời khỏi nơi này.

''Quá là mất mặt. Biết vậy đã không thèm ra đón, mặc xác hắn gây sự cho rồi!''

Tiểu Mỹ thầm hận, nuốt ngược nước mắt vào tim.

''Hắn là Dạ Ma sao? Có chút không được TỐT cho lắm!''

Có người ở xa thầm nói với người bên cạnh.

''Hừ...'' Đối phương hừ lạnh liếc mắt hình mũi tên nhìn hắn.

......

''Ngươi... ngươi... là ai?''

Ở một nơi quang cảnh một màu đỏ, một thân ảnh nằm gục trong vũng máu mở miệng khó khăn hỏi người đang đứng hiên ngang trước mắt.

Một bên sừng của hắn đã biến mất, bên kia thì đã gãy làm đôi, khuôn mặt thì dính đầy bụi bẩn và huyết tinh. Các vết thương trên khuôn mặt như là những vết nứt không ngừng chảy ra máu tươi. Cho dù hắn có cố như nào đi nữa, các vết thương khép lại cũng một lần nữa nứt ra trở về hiện trạng bị thương ban đầu.

''Ta sao...?''

Đối phương trong màn hắc khí che mờ đi dung mạo, đôi mắt sáng rực được lộ ra liếc nhìn lên thiên không lấp lánh vô tận như đang tự hỏi chính mình. Bàn tay giấu trong ống tay áo không tự chủ siết chặt lại.