Nguyên Tố Đại Lục

Chương 147: Huynh đệ tốt



''Dạ Trần!''

Mọi người mau chóng chạy ra tiếp đón hắn.

Đội trưởng của đội trở về không có lí ở yên một chỗ.

Linh Lung vừa đi đến vừa cười nói: ''Ta còn tưởng ngươi...''

''...'' Dạ Trần ngẩng đầu lên khẽ liếc nhìn nàng.

''Là a...'' Linh Lung bước chân khựng lại, lời nói chưa dứt cũng vội ngậm lại.

Nhìn vào đôi mắt đối phương, nàng cảm thấy sợ hãi toàn thân như có một luồng khí lạnh thổi qua, làm nàng run lên không tự chủ lùi xa sau một bước. Đôi mắt run rẩy kịch liệt không dám nhìn thẳng.

''Chuyện gì vậy, ngươi bị trúng gió sao?''

Tứ Du ở bên cạnh quay sang có chút hiếu kì nhìn nàng.

Không phải nàng ta là người háo hức chạy ra nhanh nhất sao. Sao lại đột nhiên đứng im như trời trồng rồi? Lại còn e dè lùi lại như vậy.

''Không lẽ ngại?'' Tứ Du cười thầm.

Bỏ mặc nàng ta qua một bên, hắn mỉm cười tiến lên đón bằng hữu của mình. Nghe nói nhân sinh hắn trải qua không được tốt lắm, mình lại là bằng hữu tốt phải lên khích lệ đối phương mới được.

''Ừm!'' Linh Lung ở đằng sau vô thức gật đầu.

Người khác có thể vì màn đêm che mờ mà không thấy rõ nhưng nàng lại khác. Đôi mắt của hắn tràn ngập hàn mang lạnh lẽo, ẩn chứa hận thù ''bất động đới thiên'', đã không còn một chút cảm xúc gì tồn tại bên trong. Giống như một xác chết biết đi vậy, làm cho nàng nhìn mà ngỡ ngàng sợ hãi, còn tưởng hắn không phải là hắn nữa.

Nàng ở cùng với đối phương một thời gian nên hiểu rất rõ tích cách của hắn. Không duyên không cớ, Dạ Trần sẽ không có thần sắc nặng nề như vậy. Lại còn là thần sắc muốn ăn tươi nuốt sống người khác nữa chứ. Nếu như không phải nàng gan lớn, đã sớm bị ánh mắt vô cảm đó doạ cho vỡ mật luôn rồi!

''Tên ngu nào lại chọc hắn vậy? Không muốn sống nữa sao!''

''Bản cô nương thế nhưng còn chưa sống đủ!''

Linh Lung tức giận thầm mắng một câu.

Mỗi lần Dạ Trần gặp chuyện gì, nàng đều có phần bên trong. Không bị thương nặng, cũng là nằm trên giường hai ba ngày tĩnh dưỡng. Cho dù là thân mang hệ chữa trị độc nhất vô nhị cũng không chịu nổi, thật là bằng hữu tốt ''có nạn cùng chịu'' mà. 𝒯hách thá𝑛h tì𝗆 được ~ tru𝗆truy𝗲𝑛.V𝐍 ~

''Dạ Trần chàng có chuyện gì sao?''

Thanh âm lo lắng của Lân Diễm vang lên.

''Ta... Ta mà có gì sao?''

Dạ Trần kinh ngạc, bật cười trả lời đối phương.

''Vù...''

''Đây là chuyện gì?''

Lân Diễm nhanh như chớp bắt lấy cánh tay đối phương giơ lên hỏi. Đôi mắt nàng nghiêm nghị không cho phép từ chối.

Năm đầu ngón tay đã buộc lên vải trắng nhưng đã thấm đẫm một màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

''Cái này?''

Dạ Trần nhìn mọi người có chút ngại ngùng lảng tránh đi.

''Nhìn vào ta mà trả lời!''

Lân Diễm cắn răng nói.

''A... Đau!''

Dạ Trần kêu lên.

Lân Diễm giật mình vội bỏ tay ra. ''Xin lỗi! Ta không cố ý.'' Nàng bối rối nhìn vào hắn nói. Đôi mắt đã rưng rưng.

''Hà...'' Dạ Trần thở ra một hơi, nhìn nàng mỉm cười nói: ''Không có gì. Chỉ là trượt chân ngã xuống hố mà thôi!''

''Lúc leo lên không cẩn thận nên... Ha ha...''

Dạ Trần xấu hổ đỏ mặt nhìn mọi người.

''Dạ huynh nhân sinh thật không tốt nha!''

''Hay để ta mời huynh một chuyến đến Nguyệt Hương Lâu tẩy lễ cho bớt xui.''

Ở một bên, cảm giác không khí có chút không tốt. Tứ Du vội lên tiếng cười nói.

''Nguyệt Hương Lâu?''

Mọi người ánh mắt hình mũi tên nhìn hắn chằm chằm.

Dạ Trần mặc dù không hiểu ba từ đối phương nhắc đến là gì, nhưng nghe tên là đã cảm thấy không tốt, vội quay đầu đi tỏ rõ vẻ không quen biết đối phương.

''Hắn là ai?''

''Ta cũng không rõ lắm! Chắc là công tử gia tộc nhà nào đó.''

''Quần là áo lụa, mặt trắng như sương, phong thần tuấn lãng. Ta Dạ Trần không có bằng hữu tuấn tú như vậy?''

''Ta Ngũ Kiếm cũng thế!''

Ngũ Kiếm bên cạnh cũng không chậm trễ cùng Dạ Trần một ruột quay ra đằng khác.Hai người một chỗ ngắm trời thưởng nguyệt vạch rõ danh giới, coi đối phương như là một tên ất ơ nào đó, không có diễm phúc quen biết.

''...'' Tứ Du nhìn hai người đang bàn luận sôi nổi mà mí mắt nhảy lên.

Hắn thật có tâm xúc động muốn rút kiếm ra chém hai tên vô tâm trước mắt ra làm bốn phần.

Đúng là hai tên bằng hữu tốt, gặp chuyện xấu là không bao giờ thấy mặt.

''Tứ Du Nguyệt Hương Lâu là nơi nào?''

Linh Lung nhìn hắn cười khẽ hỏi.

Lân Diễm bên cạnh thần sắc không đùa được. Xung quang bàn tay phải nàng không gian có chút dao động.

Hắn Tứ Du biết rõ, đó chính là dấu hiệu trước khi Lân Diễm lấy ra thanh đại kiếm toàn thân buộc vải trắng kia.

''Ha ha ha. Đó chỉ là nơi thưởng thức trà thơm, ngắm phong cảnh nhân gian hữu tình mà thôi!''

Tứ Du giữ vững bình tĩnh cười làm lành nói.

''Thật không?'' Linh Lung híp mắt lại nhìn hắn thật sâu hỏi lại.

''Thật là một đánh cái miệng mình một cái!'' Tứ Du hối hận không thôi.

Hắn đã nhắc đi nhắc lại mình bao lần trong tâm khảm là không có việc gì đừng lên tiếng. Tốt nhất là thủ miệng như ngọc, ai ngờ...

Thầm liếc nhìn đối phương, Tứ Du cảm thấy áp lực nặng nề, lực bất tòng tâm.

Lân Diễm thì còn dễ đối phó có thể nói vài câu ''hoa ngôn xảo ngữ'' cho qua chuyện, nhưng cái ánh mắt sắc xảo của Linh Lung cô nương thì không đùa được. Nó là nguyên nhân chính làm tăng gấp mấy lần áp lực lúc này đây.

''Công tử nói thật mà!''

Tiếng nói nhỏ nhẹ có chút miễn cưỡng vang lên.

''Hửm...'' Đám người không khỏi liếc nhìn nơi phát ra thanh âm.

Đối diện, Khả Nhi đỏ mặt không dám nhìn vào mọi người. Chỉ biết cúi đầu, mân mê mép áo.

Tứ Du thấy người lên tiếng là ai, hai mắt liền toả sáng.

''Đúng vậy. Khả Nhi có thể làm chứng cho ta!''

''Khả Nhi muội mau nói cho bọn họ biết, lời ta nói là sự thật!''

Tứ Du vội lên tiếng khuyên nhủ đối phương.

''Khả Nhi hắn nói có thật không?''

Linh Lung tiến lại gần đối phương, đôi mắt long lanh nhìn cô gái hay xấu hổ mỉm cười hỏi.

Hai tay nàng nhẹ nắm lấy bàn tay đang căng thẳng đến run kia, vô tình giúp cho Khả Nhi tự tin hơn.

Nhìn từ xa, hai người họ giống như đôi tỷ muội tình thâm vậy. Tỷ tỷ rất yêu thương, quan tâm muội muội đáng yêu của mình.

''Lời công tử nói là thật!'' Khả Nhi hít sâu một hơi lấy dũng khí nói.

Nghe nàng nói vậy, Linh Lung và Lân Diễm hai mắt nhìn nhau cười khổ.

Tứ Du nghe vậy thì vui mừng hớn hở vội lên tiếng: ''Ta nói các ngươi không tin ta.''

''Thật là làm cho ta đau lòng!'' Câu nói này, hắn nhìn hai tên đồng bạn phía xa kia nói.

Dạ Trần và Ngũ Kiếm cười cười nói: ''Chuyện này...''

''Công tử còn nói. Mấy vị tỷ tỷ nơi đó thật là đẹp. Ai nấy quốc sắc thiên hương, thân hình no đủ, quyến rũ động lòng người. Thật là cảnh đẹp hiếm thấy.''

Khả Nhi thấy mọi người không trách mình, nàng như được tiếp thêm dũng khí vô lo vô nghĩ nói tiếp.

''...'' Mọi người ánh mắt trợn tròn nhìn người vừa mới lên tiếng.

''Công tử còn nói nữa là, chỉ cần được đến một lần nữa. Nhân sinh không hối hận, có chết cũng không hối!''

''Khả Nhi dừng lại...'' Tứ Du ngơ ngác một lúc liền sực tỉnh vội gào thét trong lòng.

''Công tử cũng từng nói...''

''Hắn còn nói nữa!'' Linh Lung kinh ngạc, thấp giọng hỏi đối phương.

Tứ Du ánh mắt nhảy lên xuống vội không kìm được lòng mà bước lên thật nhanh nhưng. ''Tứ Du chân của ngươi... ngứa sao?'' Lân Diễm chắn trước đối phương cười hiền lạnh lên tiếng.

''Bịch bịch...'' Tứ Du biến sắc vội lùi ra sau, đầu lắc như trống.

''He he he...'' Dạ Trần và Ngũ Kiếm hai người ở đằng xa ôm bụng mím chặt môi.

''Công tử còn nói. Phúc diễm như vậy, sau này có bằng hữu tốt nhất định phải rủ đi cùng. Cùng nhau thưởng thức cái gì mà... Khả Nhi không nhớ rõ lắm!''

''Là nhân gian hữu tình. Phải không nhỉ?'' Linh Linh nhìn nàng cười nói.

''Đúng vậy! Là nhân gian hữu tình. Cảnh đẹp như vậy chỉ có một mình ta ngắm, thật là uổng phí. Nếu như có cơ hội, ta sẽ bao trọn Nguyệt Hương Lâu, tận hưởng thú vui nhân gian cùng các huynh đệ. Ôi... thật là tốt biết bao!''

Khả Nhi bắt chước bộ dạng Tứ Du nói những gì mà nàng nhớ được. Cảnh nàng tả sinh động làm cho người xem còn tưởng là được tận mắt chứng kiến.

''Khả Nhi muội giết ta rồi!'' Tứ Du mặt đen xì, không còn một chút huyết sắc.

Hắn lén lút nhìn xung quanh, đôi chân không tự chủ chuyển động.

''Tứ Du huynh đệ ngươi làm gì vậy?''

Dạ Trần không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt đối phương cười tươi hỏi.

''...'' Tứ Du nắm chặt tay, cắn răng vội quay người.

''Còn sớm mà! Đừng vội đi như vậy chứ!'' Ngũ Kiếm cười như không cười nhắc nhở đối phương.

''Sớm cái đầu các ngươi!'' Tứ Du thầm hận.

''Uổng công ta coi hai người các ngươi là huynh đệ tốt.'' Tứ Du cắn chặt răng, uất hận nhìn hai tên vô lương tâm này.

''Ngũ Kiếm huynh chúng ta quen biết vị công tử trước mắt sao?'' Dạ Trần lật mặt nhanh hơn lật sách vội lên tiếng hỏi người phía sau.

''Ta không nhớ nữa. Dạo gần đây đầu óc không được tốt!'' Thanh âm thở dài của Ngũ Kiếm truyền lại.

''Ta cũng vậy nha! Mấy hôm nay, đầu óc không được minh mẫn cho lắm!''

''Có gì... NHỚ SAU VẬY!''

Dạ Trần cười như không cười liếc nhìn đối phương.

''Ngươi... ngươi...'' Tứ Du ngón tay run run chỉ vào tên mặt không đỏ tim không đập trước mắt.

''Ta HẬN..!!'' Tứ Du ngửa mặt lên trời bật thốt cảm xúc từ đáy lòng.

''Bịch...''

''Ầm...'' Tứ Du hai mắt đảo quanh, thân thể vô lực ngã nhào xuống mặt đất, Hồi lâu không thấy động tĩnh gì.

''Ngất rồi?''

Dạ Trần và Ngũ Kiếm hai mắt tròn xoe nhìn nhau.

''Không ổn! Trúng kế.''

''Dạ Trần chàng lại làm gì vậy?'' Thanh âm chất vấn truyền lại.

''Ực...'' Dạ Trần thầm nuốt một ngụm nước bọt lén lút nhìn lại phía sau.

''Ngũ Kiếm huynh chúng ta...'' Dạ Trần nhìn về phía trước, hai mắt đột nhiên trợn tròn xoe lời nói cửa miệng vừa thốt ra vội nuốt ngược lại.

Trước mắt, đâu còn thấy bóng dáng Ngũ Kiếm đâu nữa.

''Khốn kiếp. Thật là huynh đệ tốt!'' Dạ Trần rơi nước mắt lên tiếng cảm thán.

''Tứ Du huynh dậy à! Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Chúng ta mãi là huynh đệ tốt.''

Tứ Du lúc này mà nghe lời hoa ngôn của hắn thì mới là đồ ngốc, não không có nếp nhăn.

''Dạ Trần...'' Hai thân ảnh hung thần ác sát dần tiến lại gần hắn.

''...'' Dạ Trần bờ vai run run, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu trời khấn phật cho con qua khỏi kiếp này.