Nguyên Tố Đại Lục

Chương 221: Hối hận muộn màng



''Ta không ngại, ngươi ngại cái gì chứ!'' Tứ Du có chút bất mãn nhìn người có phúc mà không biết hưởng trên tay.

Hắn vì đối phương mà không tiếc ra sức vậy mà đối phương còn chê... thật là biết cách làm người khác tức giận mà!

Dạ Trần liếc thấy tâm tình Tứ Du đã thay đổi chỉ trong chốc lát, ánh mắt thì trở lên sắc bén dễ dọa người, hắn không khỏi sợ hãi đại não vận động thật nhanh, ánh mắt lén lút xoay chuyển tìm cách giải vây!

''Hừ!'' Tứ Du hừ lạnh một tiếng thu lại hai tay.

''...'' Dạ Trần ánh mắt theo đó trợn trừng lên.

''Ầm!'' Thân thể hắn hư không rơi xuống mặt tuyết lạnh giá khiến cho bề mặt góc cạnh tuyết tung bay.

''Khụ khụ..!!'' Họa từ trong phúc mà ra, Dạ Trần được phen ho khan không ngừng.

''Hừ hừ!'' Tứ Du thấy kẻ vô tâm nhận lấy trừng phạt trong lòng oán khí tiêu tan đi không ít.

''Bộp bộp!'' Y ngồi xổm xuống đưa tay ra vỗ nhẹ đầu Dạ Trần, miệng thì cười tươi khẽ nói: ''Để xem sau này ngươi còn dám làm càn nữa không?''

Nói xong, Tứ Du vò lấy một nắm tuyết đập vào đầu Dạ Trần cho bõ tức.

''Ngươi...!'' Dạ Trần mắt nhìn thấy nhưng vô lực không thể làm được gì.

Ngỡ ngàng đến quá nhanh, xui xẻo đến ngay sau đó, khiến cho thân thể của hắn không kịp tiếp nhận tình huống mà trở lên căng cứng khó chuyển động. Lúc này đây, hắn chỉ có thể nằm im mặc cho đối phương thích làm gì thì làm mà thôi!

''Hay là ngươi lại bế ta đi!'' Dạ Trần hối hận không thôi, biết trước chuyện thành ra thế này thì cứ để im cho số phận an bài là được rồi!

''Bốp!''

''Ngươi nằm mơ sao?''

Nhớ lại lúc nãy đối phương tỏ ra bất mãn hết sức, Tứ Du liền nghiến răng nghiến lợi giơ lên nắm tay gõ một phát vào đầu nhỏ của Dạ Trần.

Dạ Trần bị đánh cho mặt mũi in sâu dưới lớp tuyết dày, những thanh âm khó nghe không ngừng được hắn phát ra nhưng lại không nhận được sự hồi âm từ người bên trên.

''Ngươi là Trung cấp Ma giả, trên người lại mang thể chất đặc biệt nên không chết được đâu!''

''Cứ nằm im ở đó cho tươi tỉnh đầu óc đi!'' Tứ Du dứt lời liền xoay người rời đi luôn.

''Vù!'' Tuyết cũng không vì vậy mà nổi lòng thương tiếc ngừng rơi, ngược lại còn rơi nhanh hơn, mạnh hơn, chớp mắt đã sắp phủ kín tấm lưng Dạ Trần rồi!

''SOẠT!'' Tuyết bị đẩy xuống, Dạ Trần vươn người ngồi dậy liếc thấy Tứ Du đã rời đi, hắn liền thở ra một hơi dài.

''Sao nhìn hắn ta giống như oán phụ trong sách sư phụ ghi lại vậy!'' Dạ Trần nhớ lại thái độ ân cần, nhẹ nhàng thêm chút thanh thoát của đối phương trước đó chớp mắt đã đổi thành tâm tình bất định, lạnh lùng và nhẫn tâm liền thấy trong lòng mát lạnh thêm chút gió trời vô tình lướt qua làm hắn kinh hãi vội ngó liếc xung quanh một hồi không thấy ai mới cảm thấy an toàn.

''Vẫn là Diễm Nhi đối xử tốt với ta nhất, cái gì mà huynh đệ tốt chứ?'' Dạ Trần bĩu môi coi thường, nhớ lại Lân Diễm luôn ân cần chăm sóc mình, Dạ Trần ánh mắt liền trở lên long lanh.

''Đi tìm nàng ấy thôi!'' Bây giờ vẫn chưa thể đi vào bên trong kia được mà cách tốt nhất lúc này cũng để thời gian không trôi qua một cách lãng phí chính là đi tìm hai người Lân Diễm và Linh Lung còn ở ngoài kia.

''Để xem hai người họ đang ở đâu nào!'' Dạ Trần lấy ra một miếng ngọc bội, bên trên bề mặt có khắc một vòng tròn ma pháp cùng với một vết huyết ấn được ấn xuống bằng ngón tay của ai đó.

Một luồng ma lực từ lòng bàn tay Dạ Trần phát ra thẩm thấu vào trong miếng ngọc bội.

''XOẸT!'' Vòng tròn ma pháp theo đó sáng lên, những đường văn được khắc ghi trên tấm ngọc bội cũng được ma lực chảy vào mà không ngừng hiện lên những kí tự đại diện cho ánh sáng ma lực thần bí và khó hiểu.

Dạ Trần thấy vòng tròn ma pháp hiện lên rồi khởi động xoay về chiều bên phải cùng với ánh sáng xanh của miếng ngọc bội thức tỉnh liền vội nhắm chặt đôi mắt lại dụng tâm cảm nhận những gì miếng ngọc mang lại.

Trong tiềm thức của Dạ Trần, một màu tối om như mực bao trùm lấy tất cả.

''XẸT!'' Rất nhanh một đạo quang mang sắc xanh hiện lên, nó như thần tiễn có linh không chịu ai quản thúc mà lấy tốc độ cực nhanh xuyên thấu qua màn đêm tĩnh lặng nhập vào trong tâm khảm của Dạ Trần.

Dạ Trần giật mình sực tỉnh bất chợt mở lớn ra đôi con ngươi, bàn tay trái theo đó giơ lên vội ôm lấy trán của mình để cảm nhận lại sự liên kết chỉ xuất hiện trong tức khắc rồi biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó!

''Hướng đó sao?'' Dạ Trần ánh mắt sắc bén nhìn về một phương bên tay phải khẽ nói.

''Soạt!'' Ám chi lực tỏa ra như ngọn lửa màu đen thiêu đốt lấy cơ thể Dạ Trần.

''Vù!'' Dạ Trần hóa thành cái bóng ẩn vào trong màn đêm đang dần che khuất.

Ngay khi Dạ Trần rời đi, một thân ảnh cầm theo chiếc áo lông thú từ bên trong hang động đi ra, đối phương khuôn mặt hào hứng không thôi cùng với ánh mắt mong chờ đi về phía trước nơi ai đó vừa mới rời đi.

''Hắn ta sẽ cảm động đến phát khóc đi!'' Nhớ lại khuôn mặt thảm thương của Dạ Trần lúc nhìn vào mình, Tứ Du liền cười rạng rỡ.

Nhìn vào chiếc áo trong tay, Tứ Du tấm tắc gật đầu.

Vì chọn chiếc áo này để tặng cho đối phương thay cho tấm lòng của mình, hắn cũng phải tiêu tốn khá nhiều thời gian mới chọn được chiếc áo ấm đẹp nhất trong chiếc nhẫn trữ vật chứa đầy ắp đồ đạc cá nhân của bản thân trong đó.

''Hi vọng tên chết tiệt đó sẽ thích đi!'' Mang theo tâm thái mong chờ tiến đến nơi hai người vừa mới gây chuyện.

''Người đâu?'' Đứng tại nơi Dạ Trần vừa ngồi đó, Tứ Du đôi mắt tối sầm lại, lòng bàn tay nắm chặt chiếc áo trong lòng trầm giọng nói.

Gió như lạnh hơn mọi khi, tuyết cũng rơi chậm hơn mọi khắc trước đó!

......

''Dạ Trần cẩn thận đó!''

''Xà Nhân Tộc không dễ đối phó như những ma thú chúng ta từng gặp trước đó đâu!'' Thanh âm lo lắng của Lân Diễm vang lên.

Xà Nhân Tộc thuộc yêu tộc, mặc dù ma thú mới là kẻ địch chung của mọi Tộc trên Đại Lục nhưng thường ngày tranh chấp với xích mích giữa các tộc vẫn thường xuyên xảy ra tạo lên một mối ân oán truyền thừa giữa các thế hệ, làm cho các tộc vì đó mà không thể xóa bỏ hận thù khi kẻ địch chung còn chưa xuất hiện.

Khác biệt so với ma thú lớn nhất chính là trí tuệ, Siêu cấp thì không đáng nói nhưng dưới Siêu cấp, ma thú còn chưa hình thành lên ý chí của riêng mình lên ma giả rất dễ đối phó. Nhưng yêu tộc thì lại khác, khi được sinh ra họ đã mang ý chí hoàn hảo của riêng mình không khác quá nhiều so với nhân tộc là bao. Sáng tạo Thuật Pháp, rèn luyện pháp bảo, luyện chế đan dược... không gì không làm được, khiến cho ma giả nhân tộc khi phải đối đầu với yêu thú yêu tộc khó khăn hơn rất nhiều so với việc chiến đấu với ma thú đơn thuần!

''Cần gì phải đánh chứ!'' Dạ Trần nở nụ cười nơi khóe miệng, mắt chớp lên tinh quang thầm nói.

Hắn nhớ không nhầm, điểm yếu của Xà tộc là Lôi thì phải!

Cổ nhân từng ghi lại điển tịch, Xà độ kiếp trở thành Long, trong quá trình tiến hóa phải trải qua Lôi Kiếp tẩy lễ. Nhiều bậc chí tôn yêu thú cũng vì Kiếp này mà không chịu nổi quá trình Thiên Khảo mà độ kiếp thất bại, tan thành khói bụi. Có thể nói, Lôi là nỗi ám ảnh của mọi yêu tộc có thể tiến hóa sau này, cũng nhờ đó mà vô tình khiến Lôi trở thành điểm yếu của họ!

Dạ Trần đánh ánh mắt cho Linh Lung, người còn đang chú tâm xem xét chuyện gì đó!