Nguyên Tố Đại Lục

Chương 239: Cảnh sắc tiêu điều một màu huyết hoa tàn



Ngay khi Dạ Trần đánh ra Phá Điệp.

''Đúng thật là cuồng vọng!'' Thanh âm trêu tức trong huyết vân được truyền ra.

''Vù!'' Một bàn tay xé gió tách vân hướng thẳng Dạ Trần mà đến.

''ẦM!'' Quả cầu năng lượng trắng đen tuyệt mĩ bị đối phương dùng thực lực mạnh mẽ đánh úp một đầu gây ra hỗn loạn nguyên tố chi lực làm nổ tung.

''Không ổn!'' Là chiêu thức của bản thân tự sáng tạo ra, Dạ Trần biết rõ một khi bản thân mất đi khống chế tràng thảm cảnh sẽ diễn ra như thế nào!

Chỉ tiếc, mặc dù đã biết trước được những gì sắp tới nhưng trong tay đang ôm mỹ nhân ngủ say, hắn chạy được sao?

''Đúng là trò hề!'' Thân ảnh đứng trong huyết vân nhìn quả cầu năng lượng chứa hai nguồn ma lực bạch và ám bị một chưởng của bản thân dễ dàng phá vỡ liền cười nhạt.

''Ầm ầm ầm...!!'' Nghe thấy thanh âm điên cuồng, Dạ Trần cắn chặt răng đưa tấm lưng ra che chở cho Lân Diễm ở trong lòng.

''Xoẹt xoẹt xoẹt..!!''

Rất nhanh, bạch ảnh cầu tan nát vô số đạo quang mang bạch và ám mỏng như dao cạo được nén bên trong phóng xuất, chúng không ngừng cắt lên không gian nơi lưỡng đạo đi qua. Khổ nhất là Dạ Trần bị chính chiêu thức của mình phản ngược lại, không ngừng bị chúng lướt qua thân thể đau đến thấu tâm, cánh tay phải cũng vì chịu lực phản chấn từ một chưởng cuồng bạo của người trong huyết vân kia mà vết thương cũ tái phát!

Quan sát kĩ sẽ thấy, bên tay áo phải của Dạ Trần đã thấm đẫm một màu đỏ sậm!

Bên trong lớp áo, miệng vết thương vừa được Tứ Du khâu lại chưa dưỡng được bao lâu đã hở ra miệng máu, dòng chảy huyết sắc cũng từ đó mà ra nhuộm đỏ cả một cánh tay đã sớm được y buông thõng.

Cay đắng nhất lúc này có lẽ là Hiên lão, xà nhân đứng trong huyết vân mới đến kia!

Tay phải của bà ta đã sớm chằng chịt vết thương lớn nhỏ do Bạch Ảnh Phá Điệp Sát ''bạo'' bao trùm cả phạm vi của hai bên vào bên trong. Với lại mang theo tâm thái coi nhẹ đối phương, lúc phát hiện ra Phá Điệp có gì đó kì lạ cũng đã quá muộn thành ra không kịp thu tay về!

''Kết hợp hai loại nguyên tố vào với nhau rồi rèn luyện chúng mỏng như phong đao, mềm mại như lụa, đẹp như lưu thủy, uy lực gia tăng đâu chỉ là gấp hai? Tiểu tử ngươi giỏi lắm!'' Hiên lão có chút thay đổi ánh nhìn về phía Dạ Trần.

Nhân tài luôn được quý trọng, bất kể là ở nhân tộc hay yêu tộc cũng không hề thay đổi khái niệm này!

''Ngươi giết tộc nhân của ta, không gì có thể thay đổi chuyện này. Để cho những oan hồn chết dưới tay ngươi một lời công đạo, hai người các ngươi nhất định phải chết!'' Mặc dù trong lòng quý mến tài năng của Dạ Trần, muốn thu nạp y về dưới trướng để sau này giúp đỡ bản thân một tay nhưng Hiên lão vẫn bỏ tư tâm qua một bên để làm tròn trách nhiệm của một vị trưởng lão cần phải làm.

''VÙ!'' Hiên lão đưa ra lòng bàn tay đang vận chuyển ma lực huyết sắc vào một điểm tạo nên một huyết cầu tràn ngập khí tức âm u làm người ta nhìn vào liền cảm thấy lạnh lẽo trong tâm, khí thế của nó phát ra đang không ngừng lớn mạnh lên. ''Khè!'' Một hư ảnh huyết xà như có như không ẩn hiện quấn quanh thân Hiên lão, nó không ngừng dùng đôi mắt sắc lạnh nhắm vào hai thân ảnh nhỏ bé cách nó không xa. Có thể nghĩ, một khi huyết cầu xuất động, uy áp phủ xuống, trung cấp ma giả tuyệt đối không đỡ được, Dạ Trần lúc này đây càng không thể đỡ được!

''Xà Huyết Thuật - Huyết Chi Quang!'' Hiên lão bàn tay nắm lại nuốt trọn huyết cầu vào bên trong, ngón tay chỏ cũng theo đó được đưa ra chỉ thẳng vào hai thân trước mắt.

Thuật Pháp của đối phương còn chưa phóng xuất nhưng Dạ Trần đã cảm nhận được tử vong đang hàng lâm, một luồng khí tức lạnh lẽo đang dần chiếm lấy cơ thể mệt mỏi của hắn, làm cho hắn không thể làm ra bất kì cử động nào dù chỉ là nhích nhẹ ngón tay thôi!

''Xoẹt!'' Huyết quang sáng rực bao phủ Dạ Trần và Lân Diễm vào bên trong.

Ngay khi huyết cầu đỏ rực trên đầu ngón tay Hiên lão rung động, tầm mắt thì bị huyết sắc quang mang tỏa sáng đạt đến cực điểm che mờ đi, một quang ảnh xuyên qua huyết vân cầm theo một quang cầu đột nhiên biến lớn lên đánh mạnh vào thân thể xà nhân cao ngạo đang đứng trước mặt.

''Là ngươi..!?'' Nhận ra bên cạnh có người tiến đến phá đám, Hiên lão không khỏi kinh ngạc trước khi quang cầu đánh đến.

Hiên lão cứ nghĩ rằng, Linh Lung được tận mắt chứng kiến thực lực mạnh mẽ của bà ta áp đảo hai người kia sẽ không còn suy nghĩ đi lên ứng cứu trong đầu nữa. Dù sao nhân loại xảo trá, sợ chết, bán đứng đội hữu cũng có tiếng. Ba người trước mắt xem ra cũng thuộc dạng hiếu chiến, giết bao nhiêu tộc nhân xà tộc đủ hiểu, cũng xem như được xếp vào loại gian ác rồi, mà đã là loại gian ác thì làm gì có hai chữ ''tình nghĩa'' trong người, cho dù có đi nữa cũng chỉ là rất mỏng, có cho có mà thôi, mắt thấy kẻ địch mạnh mẽ hơn mình nhất định sẽ co giò bỏ chạy lấy thân đầu tiên!

Vậy mà không ngờ được rằng, kẻ thứ ba gian ác luôn đứng xem đội hữu bị đánh tơi tả kia đến thời khắc quyết định lại âm thầm ra tay... thật là tức chết xà mà!

''Hừ!'' Linh Lung nhìn thấy đối phương kinh ngạc đến mức trợn tròn cả đôi mắt lên liền nhếch môi cười khinh.

Nàng đã sớm muốn đi lên rồi, chỉ là Dạ Trần buông tay ra ám hiệu cho nàng đừng vội, xem xét tình hình trước rồi đợi thời cơ ra tay. Nếu không đối phương há có thể cuồng ngạo chơi đùa với Dạ Trần và Lân Diễm đến mức người hôn mê, kẻ đỏ cả mắt!

Nàng bây giờ rất tức giận đây!

Nghĩ lại ở với hai người họ bao nhiêu lâu, nàng còn chưa từng được làm như vậy, suốt ngày chỉ bị bắt nạt liền tức sôi cả máu lên, chỉ muốn xé xác xà nhân trước mắt ra làm tám khối cho hả dạ!

Cho nên Cực Quang Cầu trong tay chính là quang cầu lần đầu tiên nàng dùng toàn bộ thực lực của bản thân dồn hết vào trong đó!

''Chết tiệt xà! Tan thành mây khói đi!" Linh Lung hiếm khi thất thố đến đánh mất cả hình tượng hét điên lên.

''ẦM!'' Thanh âm nổ tung vang lên, huyết vân bị đánh đúng nghĩa tan thành mây khói.

''Soạt'' Một thân ảnh xà nhân bị hất văng ra khỏi quang mang đang sáng chói, huyết quang trên người tụ lại bấy lâu cũng vì sự gián đoạn này mà đổ sông đổ bể!

''Ngươi..!! Nhân loại đáng chết!'' Hiên lão nghiến răng vội ổn định lại thân hình lung lay trong gió tuyết, bà ta vô cùng tức giận chửi mắng người vừa mới ra tay đánh lén bản thân.

''Vậy mà không chết!'' Mắt thấy đối phương vẫn còn sung sức chán, Linh Lung không khỏi thất vọng.

''Cao cấp đúng là cao cấp, muốn dùng một chiêu đánh bại... đúng là còn khó hơn lên trời!'' Linh Lung lắc nhẹ đầu thầm nghĩ.

''Đừng nghĩ nữa, không có thời gian rảnh đâu!'' Thanh âm của Dạ Trần truyền đến.

''Giúp ta đưa Diễm Nhi đi!'' Dạ Trần đến gần Linh Lung, không chờ nàng ta đáp lại, hắn liền nhẹ đưa thân ảnh trong tay cho đối phương ôm lấy.

''Chậc chậc chậc..!!'' Vội ôm lấy Lân Diễm vào lòng, Linh Lung không khỏi chép chép miệng cảm thán.

Ngày thường muốn ôm giai nhân đâu có dễ, không bị đối phương đánh cho bán sống bán chết, cũng là bị nàng ta dứt khoát đạp bay đi, không nghĩ đến hôm nay lại có cơ hội hiếm có này. Chỉ tiếc, cảnh sắc đêm nay không được tốt cho lắm!

Xung quanh chỉ toàn là đao ngạnh kiếm, ma lực đọ ma lực, Thuật Pháp đấu Thuật Pháp, trên trời thì toàn là tuyết với gió thay nhau tung bay, dưới mặt đất thì là một mảnh trắng xóa không thấy được một ngọn cỏ một cái cây, chứ đừng nói chi là một bông hoa nở rộ!

Không đúng... hoa cũng không phải là không có nhưng... chỉ toàn là huyết hoa tàn sặc một mùi máu tanh mà thôi!