Nguyên Tố Đại Lục

Chương 247: Tiểu thư tha tội



''Chúng ta gặp phải Xà Nhân Tộc, trong lúc chiến đấu Lân Diễm không may trúng phải Huyết Xà Ấn của trưởng lão xà tộc, bả vai trái xuất hiện những đường tơ máu vô cùng đáng sợ như trúng phải cực độc vậy. Ta hết cách chỉ có thể nhờ ngươi, còn về phía bên ta không cần lo lắng đâu, mọi thứ đều đã được giải quyết!''

''Trong vòng ba ngày không thấy ta về, cứ tùy ý hành sự, Thiên lão có nói cho ta biết, mười ngày đầu tiên ở trong ma đồ chỉ cần bảo toàn được tính mang thì rạng sáng ngày mai... cơ duyên sẽ hiện thế ở khắp mọi nơi!''

Đọc những gì trong tờ giấy trắng ghi lại, Tứ Du liền hiểu ba người bọn họ đã xảy ra chuyện gì chỉ là vẫn còn thắc mắc.

''Đã giải quyết xong nhưng không thể về, ngươi lại bày ra chuyện gì nữa đây, Dạ Trần!'' Hắn thầm nghĩ.

''Trong đây không hề nhắc tới Linh Lung, không lẽ...!?'' Liếc mắt nhìn lướt tờ giấy trong tay lại một lần, những suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu Tứ Du.

Ngũ Kiếm và Thanh Bình ở sau lưng cũng hiếu kì liếc xem tờ giấy Tứ Du vừa mới lấy ra ghi những gì trong đó.

''Họ thật xui xẻo, sao lại dính phải Xà Nhân Tộc, thứ khó chơi này chứ!'' Biết đám người Dạ Trần mới đi đã xảy ra chuyện, Thanh Bình không khỏi cảm thán.

Xà Nhân Tộc cũng được coi như là một chủng tộc cao cấp trong yêu tộc, sức chiến đấu không hề tầm thường, đặc biệt thiên phú trời sinh khi đạt đến cao cấp yêu giả thức tỉnh được của họ cực kì tà dị, ma giả khác khó lòng mà phòng bị, nhiều khi đã trúng chiêu cũng không hay. Không nghĩ đến ở nơi lạnh giá này cũng có xà nhân tộc xuất hiện, mà đám người Dạ Trần gặp được cũng được coi như là một kì duyên rồi!

''Mười ngày sau cơ duyên xuất hiện, ý hắn đang nói là nhắc nhở chúng ta mười ngày này phải đề cao cảnh giác sao?'' Đối phương nói không đầu không đuôi, Ngũ Kiếm chỉ có thể tự hiểu những gì cái đầu nhỏ của mình có thể nghĩ ra lúc này.

''Hai vị thay ta ở ngoài này canh giữ, ta đưa Lân Diễm vào bên trong chữa trị!'' Bỏ qua những bận tâm sang một bên, Tứ Du quay người lại nói với hai thân ảnh còn đang bàn tán xôn xao.

''Được, Tứ Du ngươi cứ đi đi. Chuyện ở ngoài này, hai ta sẽ lo liệu... khi ngươi chưa nói tuyệt đối không ai có thể bước vào bên trong!'' Thương thế có thể làm cho tiểu hổ nữ thường ngày mạnh mẽ hôn mê không cần nghĩ cũng biết là cực nặng, muốn chữa trị được cũng phải cần một không gian yên tĩnh suy nghĩ cách điều trị, Ngũ Kiếm ngày trước bị thương cũng không ít tự nhiên hiểu rõ điều này liền nghiêm túc đưa ra lời cam đoan cho đối phương.

Đã có đội ngũ cùng bằng hữu, thứ trước kia chưa từng có, tình cảm đôi bên thường ngày cũng rất tốt, lúc gặp hoạn loạn cũng không ai bỏ ai mà chạy trốn, Ngũ Kiếm hắn tất nhiên phải ra hết sức bảo vệ họ. Kẻ nào dám tùy ý làm điều xằng bậy có ý đồ gây ảnh hưởng đến việc Tứ Du chữa trị cho Lân Diễm, hắn thề không cho đối phương nhìn thấy ánh sáng ngày mai!

''Ngươi có thể an tâm, người có thể cùng lúc đánh bại ta và Ngũ huynh trong này cũng không nhiều đâu!'' Thanh Bình ở một bên cười nói.

Hắn cũng được coi như là một thành viên của Dạ Lân Linh, lúc này mà không ra sức thì còn lúc nào mới ra sức nữa. Lân Diễm trúng phải Thuật Pháp của Xà Nhân Tộc, muốn chữa trị cũng phải mất rất nhiều thời gian mà Dạ Trần trong thư cũng đã nhắc nhở, mười ngày này có vẻ như sẽ có rất nhiều thứ bí ẩn đi ra tác oai tác quái, đối với hắn cái chết đã sớm nhẹ tựa lông hồng, cùng lắm là trên đời này không còn một ma kiếm mà thôi!

Tứ Du gật đầu với hai người rồi nâng lên Lân Diễm như một cơn gió đưa nàng ta vào bên trong hang động.

Ngũ Kiếm và Thanh Bình đều là kiếm tu trong kiếm tu ''Kiếm Giả'', họ rất coi trọng lời nói của bản thân khi đã xuất ra, hắn cũng không cần phải nhiều lời làm chi!

Ở một bên, Tiểu Hổ thấy vậy cũng vội hóa thành một đạo quang mang bay vào nơi truyền ra ánh lửa.

Ngoài này quá lạnh, nó phải vào bên trong cho ấm để đánh một giấc thật ngon lành trước khi tên Dạ Trần kia quay về làm phiền đến bản thân tĩnh dưỡng!

''Chúng ta cũng không thể ở không đây được, ta biết kiếm trận, Thanh huynh ngươi cùng ta bố trí đi!''

''Được, ta cũng muốn thử một chút tài nghệ của ngươi!''

''Đã vậy, ma kiếm các hạ mời chỉ giáo!''

''Ha ha ha...!''

Ở một bên khác.

''Xong rồi, ta quên mất không nói cho hắn ta biết một chuyện!'' Thanh âm thất thanh của Linh Lung vang lên.

''Tiểu thư người có chuyện gì sao? Chúng ta sẽ giúp người đi hoàn thành!'' Hắc y nhân ở bên cạnh thấy vậy vội lên tiếng.

Những thân ảnh đi sau, ánh mắt cũng trở lên nghiêm nghị cứ như Linh Lung nói ra, họ sẽ thay đối phương đi làm ngay!

Linh Lung lắc đầu không nói thêm lời nào nữa nhưng sắc mặt trở lên khó coi vô cùng!

''Đám xà nhân chết tiệt, hại ta phải tách ra với bọn họ, làm sao mới có thể rời khỏi tầm mắt của đám người đầu cứng như đá này rồi quay về đây!'' Linh Lung không ngừng suy nghĩ.

Hắc y nhân ở bên cạnh thì âm thầm lắc đầu không thôi.

Hắn cũng muốn giúp cho đối phương lắm nhưng bên trên đã truyền mệnh lệnh xuống, chỉ cần Linh Lung gặp phải nguy hiểm bọn họ nhất định phải xuất hiện giải quyết, rồi sau đó tầm mắt không được phép rời khỏi thân ảnh của đối phương... trái lệnh mang đầu về gặp!

''Tiểu thư người cũng đừng trách chúng ta à. Trưởng lão đã có lệnh, ta không thể làm trái!'' Hắn biết rõ một khi đắc tội đối phương, với sự thông minh cùng sở thích gây chuyện của tiểu thư thì ngày sau khó sống lắm nên đứng ra xin tội nhẹ trước tránh ngày sau gặp phải đại họa sát thân, mặc dù không đến mức đó đâu nhưng thể xác và tinh thần khó tránh khỏi bị dày vò một thời gian dài!

''Hử!'' Nghe đối phương nói, Linh Lung tỏ ra không hiểu quay sang nhìn đối phương.

''Tiểu thư, thứ lỗi cho chúng thuộc hạ!'' Đám người ở đằng sau thấy hắc y nhân lên tiếng cũng vội học theo đứng ra nhận tội.

Bọn họ cũng chỉ là đệ tử bình thường mà thôi. Nếu như vô ý đắc tội với người ở trước mắt, vậy thì tương lai sau này tan biến thành cát bụi rồi!

''Các người... coi ta là người xấu sao?'' Nghĩ một hồi liền hiểu ý đồ của bọn họ, Linh Lung liền tức giận chất vấn.

Đáng chết, nàng đâu phải loại người mang thù cơ chứ, thật là coi thường khí độ của Linh Lung bổn cô nương mà. Trông bọn họ khép nép khúm núm thế kia, người ta nhìn vào còn tưởng nàng là ác nhân một phương không chừng!

Thấy Linh Lung đôi mắt sắc bén lướt qua bản thân, đám người ở đây ai nấy sợ hãi vội cúi thấp đầu xuống!

Bọn họ không thể không sợ à, chiến tích của người trước mắt đóng góp cho thế lực sau lưng có thể nói là thiên cổ không ai sánh bằng, được xếp đứng đầu ba đại nhân vật không thể trêu chọc, nếu không trưởng lão hội cũng đã không quyết định đưa đối phương đến đây!

''Nghe bổn tiểu thư ra lệnh mà làm việc là được!'' Linh Lung ánh mắt chớp hiện tinh quang, nàng nhếch lên khóe miệng nghiêm trọng nói.

Nàng đã có ý tưởng cho đám người trước mắt đi làm!

''RÕ, đa tạ tiểu thư rộng lượng tha thứ!'' Đối phương vậy mà cho qua chuyện này, đám người vui mừng không thôi, ai nấy ánh mắt sáng rực lên như nhìn thấy được tương lai sáng lạn trước mắt, họ đập thật mạnh ngực vô cùng hùng hổ tỏ rõ tâm can đáp lại, cũng không quên lên tiếng đa tạ Linh Lung.

''Biết vậy là tốt, đi thôi!'' Đám người biểu hiện không tồi, Linh Lung hài lòng gật đầu, nàng phất nhẹ tay đi trước mở đường.

''Hi vọng Ma Đồ vì thế mà không loạn!'' Hắc y nhân người duy nhất giữ được tỉnh táo thầm cầu khẩn trong lòng.