Nguyện Vọng

Chương 1



1.

“Bạch Mân này, giám đốc gọi cậu vào phòng.” Đồng nghiệp Tiểu Trần mới từ văn phòng giám đốc đi ra đã mang cho tui cái tin như vậy.

Thiệt như sét đánh giữa trời quang luôn! Một tháng nay số lần tui vào văn phòng còn nhiều hơn mấy lần so với quét thẻ đi làm hằng ngày á!

Tiểu Trần đi qua, dường như an ủi mà vỗ vỗ vai tui, nhiều chuyện hỏi: “Cậu chọc gì giám đốc của chúng ta à? Không lẽ cậu giật bạn gái ảnh? Cậu xem, cả tháng nay bắt được lỗi nhỏ gì cũng gọi cậu lên mắng, thế khác gì đang tuyên bố công khai làm khó cậu!” Dừng một chút, cậu ta lại che gương mặt đầy mụn rổ của mình lại rồi kinh hô: “Chẳng lẽ giám đốc để ý cậu? Dù sao cậu cũng là hoa khôi văn phòng của chúng ta. Ai da, vậy phải làm sao bây giờ?! Nếu cậu mà từ chối ảnh thì ảnh bay qua nhòm ngó nhan sắc như hoa này của tôi thì sao đây! Ui làm sao bây giờ! Người ta không phải gay đâu mà!”

…… Đủ rồi, Tiểu Trần cậu lố quá rồi.

Tui thực sự không đành lòng nói rằng: cho dù giám đốc là gay cũng chướng mắt cậu, huống chi người ta còn không phải.

Tuy rằng lâu nay, chưa từng nghe giám đốc anh tuấn tiêu sái của chúng tôi có tai tiếng đào hoa gì, nhưng anh ta hẳn là không phải gay…… Chắc thế, có thể, maybe…… Thôi chắc không phải đâu…

Từ từ, đề tài đi xa quá rồi, nghe Tiểu Trần lảm nhảm một hồi, thiếu chút nữa đã quên chuyện giám đốc còn kêu tui vào văn phòng.

2.

Đẩy cửa ra, một hơi khí lạnh thổi qua, đánh vào người tui khiến tui rùng mình.

Nhìn giám đốc đang ngồi ở phía trước bàn làm việc, nghiêm túc cúi đầu viết gì đó, tui cực kì muốn chân thành bảo anh ta không cần mở điều hòa, thật đó, bởi vì chính anh ta đã là cái khối băng di động rồi.

“Giám đốc, tìm tôi có chuyện gì?” Tui bày ra một nụ cười, cung kính hỏi.

“Lại đây.” Ngài giám đốc kiệm lời như vàng mà ném ra hai chữ, tiếp đón tui đi lại.

Sau khi tui đi tới, anh ta đưa cho tui một phần tư liệu.

“?”

Tui cúi đầu nhìn xem, nhận ra đây chính là bản thiết kế phối cảnh tui mới nộp ngày hôm qua, phía dưới còn có một cái biểu thức số học tui thuận tay viết lên.

Tui nghiêm túc nhìn bản vẽ của tui hồi lâu, cũng nhìn không ra có vấn đề gì, đành phải thắc mắc mà nhìn về phía ngài giám đốc.

3.

Ngài giám đốc lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt kiểu “trẻ nhỏ không dễ dạy” liếc tui một cái, vươn ngòi bút chọc chọc vào cái công thức nháp tui thuận tay viết ở dưới.

47+36+78= 141 151

“Có sao hả?” Tui còn không hiểu.

“Cậu tính sai rồi, đáp án là 161.”

Đờ mờ! Này vốn không phải thuộc phạm vi công việc cơ mà? Này chỉ là do tui thuận tay viết bừa cơ mà?!

Có lẽ thấy được vẻ mặt như muốn điên của tui, vẻ mặt giám đốc càng thêm bất mãn.

“Nếu cậu không nghiêm túc với thiết kế nộp lên như vậy, thì tôi lấy lý do gì để tin tưởng cậu có thể nghiêm túc với công việc hả? Đem về sửa lại đi.” Giám đốc mặt không đổi sắc mà nói một câu như vậy, rồi đuổi tui đi ra ngoài.

4.

Quá mệt mỏi.

Cảm giác cả người đều không khỏe.

Đúng là có bệnh! Đây chính xác là cố ý nhằm vào mình! Cố ý nhằm vào đì mình! Đúng là tên bệnh tâm thần! Lần trước, phía dưới bản thiết kế Tiểu Trần giao còn vẽ mấy con rùa đen nhỏ thì tính sao hả!

Không công bằng! Đây là cố ý đì tuiiiiiiiii!!

Chắc là thấy sắc mặt tui thật sự quá khó coi, mấy đồng nghiệp bình thường chơi thân đều bất an nhìn tui, qua một hồi lâu, mới có một nữ đồng nghiệp nhút nhát tiếp cận, báo cho tui đêm nay ở Minh Nguyệt Lâu có tổ chức liên hoan.

Tui vốn muốn từ chối, đùa à, đi liên hoan mà gặp khối băng di động nhìn là muốn chết rồi kia thì tui còn tâm tình gì mà ghẹo nữ đồng nghiệp, chọc phá nam đồng nghiệp chứ?

5.

Khi tui biết là nhân viên mua vé, hơn nữa khối băng di động cũng không đi, tui quyết định đồng ý đi.

Sau khi ăn xong, một đám người tỏ vẻ muốn đi hát hò suốt đêm. Tui uống rượu xong, đau đầu thật sự, vì thế quyết đoán từ chối.

Trên đường về nhà, lúc đi qua hẻm nhỏ, tui dùng một chân đá bay một cái lon, lon lách cách lang cang bay thật xa, sau đó đụng vào tường.

Trong tiếng lách cách lang cang, lẫn tiếng trẻ con non nớt: “Ui da ui da, đau quá!”

Trong bóng đêm bao la, tui bị dọa tỉnh rượu luôn.