Nguyện Vọng

Chương 2



6.

“Đau quá đau quá, hu hu……” Tiếng trẻ con rên rỉ, nghe đáng thương chịu không nổi.

Tui lấy hết can đảm, đi tới chỗ cái lon bị đá bay, nhẹ nhàng nhặt lên, thử lắc nhẹ một chút.

“Ai da, đừng có lắc! Chóng mặt chóng mặt quá……” Bên trong lại phát lên tiếng trẻ con, trong lon phát ra chút tiếng va chạm.

Đây là chuyện quái gì thế này!

Nghe giọng thấy tội nghiệp không chịu nổi, tui thực sự không sợ nổi chuyện quái lạ này, giơ lon lên trước mắt, hắng giọng hỏi: “Cậu là thứ gì thế?”

“Cậu mới là thứ gì ấy! Ta chính là tinh linh vĩ đại nhất ở Tinh Linh quốc!” Bên trong phát ra tiếng trẻ con căm giận bất bình.

7.

“Loài người! Để khen thưởng vì đã tìm ra sự tồn tại của bổn tinh linh, ta có thể thực hiện cho cậu ba nguyện vọng!” Giọng con nít đắc ý dào dạt mà nói.

À há? Vậy là tui đang gặp được chuyện Aladin và cây đèn thần sao?

“Thu hồi suy nghĩ ngu xuẩn của cậu đi! Bổn tinh linh không phải cái loại đồ vật bị trói buộc này đâu!” Lon phát ra tiếng kêu phẫn nộ.

Thật chói tai.

“Được rồi, vậy bây giờ cậu có thể thực hiện cho tui nguyện vọng thứ nhất không?” Tui hỏi.

“Bây giờ còn chưa được…… Ma lực của ta không cao lắm…… Cho nên mỗi một nguyện vọng đều có khoảng cách thời gian nhất định …… Ngày mai là được…… Cậu dẫn ta về nhà đi… Như vậy tiện cho ta thực hiện nguyện vọng cho cậu …” “thần lon” ngập ngừng nói.

Vì thế tui đem “thần lon”  về nhà.

8.

Hiện tại là 8:30, thời gian đi làm bình thường.

“Bạch Mân à, may cho cậu tối hôm qua về sớm đó.” Tiểu Trần đi qua đây, vỗ một cái lên vai, làm tui giật mình siết chặt lon trong tay.

Tui nhỏ giọng an ủi “thần lon”  vài câu, khi tiểu tinh linh đang lẩm bẩm lầm bầm oán giận, tui quay đầu lại nhìn Tiểu Trần: “Sao thế?”

“Tối hôm qua khi chúng tôi đang vui vẻ ca hát, giám đốc đột nhiên tới, sau đó hỏi chúng tôi cậu ở đâu, chúng tôi nói cậu đi về rồi. Tiểu Mỹ hỏi anh ta tìm cậu làm gì, anh ta thế mà lại bảo muốn nhìn xem bản thiết kế cậu chuẩn bị có tốt không. Tôi nói thiệt chứ, cậu làm gì chọc anh ta thế? Tới nỗi giờ tan tầm giải trí còn không buông tha cậu.” Tiểu Trần mang vẻ mặt căm giận bất bình.

“Tôi cũng không biết tôi làm gì chọc phải anh ta,” tui nhún vai, “ Hôm qua anh ta soi mói sửa đáp án tôi tính nháp phía dưới bản thiết kế, hệt như có bệnh tâm thần, chắc tới thời mãn kinh rồi.”

Đang lúc Tiểu Trần còn muốn thảo luận cùng tui một chút về việc giám đốc có phải thời tới thời mãn kinh rồi hay không, thì nghe thư kí vừa mới từ văn phòng giám đốc đi ra, tới hô một tiếng “Bạch Mân, giám đốc gọi cậu vào kìa!”

Chời địu má! Lại kêu tui!

9.

Tui không yên tâm để tiểu tinh linh một mình ở bên ngoài, vì thế tui nắm lon trong tay, mang theo ánh mắt tự cầu nhiều phúc của Tiểu Trần, lấy tinh thần “Tráng sĩ một đi không trở lại” mạnh dạn cất bước đi vào bên trong.

Đẩy cửa ra, tui quen cửa quen nẻo mà kéo cái ghế đối diện giám đốc ra rồi ngồi xuống.

Giám đốc ngẩng đầu từ một đống văn kiện lên nhìn tui, nhìn từ mặt tui tới tận cái lon trên tay, sau đó nhăn chặt mày: “Cậu thích uống Coca?”

Tui theo ánh mắt anh ta, cúi đầu nhìn thoáng qua cái lon trong tay, gật gật đầu.

Giám đốc nhăn càng chặt hơn: “Sau này đừng uống nữa, không tốt cho sức khỏe.”

Chẳng lẽ thầy giáo bảo không cho chơi di động thì cả đời không chơi di động?

Chuyện này đương nhiên là không thể nào.

10.

Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng ồ ồ của điều hòa.

Tui ho nhẹ một tiếng, cung kính hỏi: “Giám đốc gọi tôi vào có chuyện gì sao?”

Giám đốc mặt vô cảm mà liếc tui một cái: “Thứ tôi bảo cậu sửa đã sửa ổn chưa?”

Anh ta không nhắc tới thì còn ổn, nhắc tới là thấy mất vui rồi.

“Chưa đâu.” Tui làm thanh niên cứng thốt ra hai chữ.

Gần như ngay lúc nghe được câu trả lời, mặt giám đốc liền đen: “Làm việc kiểu gì thế hả? Đã qua lâu thế rồi! Cậu làm việc có tâm không hả?!”

Quả thực là tai bay vạ gió.

“Quên đi! Cậu đi ra ngoài đi! Trong hôm nay phải sửa xong cho tôi!” Anh ta dùng giọng ra lệnh nói.

Đủ lắm rồi, tui chưa bao giờ gặp phải người như vậy.

Tui giật giật khóe miệng, đứng lên xoay người đi.