Nguyệt Lạc Thất Huyền

Chương 6: Sớm chiều ở chung



Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Ra khỏi cổng thành, xe ngựa chạy một mạch về hướng bắc, đi một lúc lâu thì đến chân núi Bắc Mang, Đường Ngọc bảo phu xe chờ ở bên đường rồi dẫn Thất Huyền đi lên núi, khi đã đến chỗ vắng vẻ liền xoay người nói: “Ta biết tiểu thư thân mang võ công, đường phía trước gập ghềnh, xin hãy theo sát bước chân ta.”

Dứt lời người lập tức nhoáng lên, trong chớp mắt quả là lên cao hơn một trượng, Thất Huyền ngẩn người, vội vàng vận khí nhảy vọt về phía trước, người trước đi dễ dàng thành thạo, người sau đuổi theo lại cực kỳ vất vả, Đường Ngọc vừa đi vừa nghỉ, Thất Huyền thì hao hết tâm sức mới miễn cưỡng đuổi kịp nhịp bước của nàng ta, cứ như vậy không biết qua bao lâu thì nhìn thấy một cây bách lâu năm xanh ngắt ở phía trước, trên mặt đất rải rác rất nhiều hòn đá trắng nho nhỏ, ánh nắng xuyên qua cành cây chiếu rọi khắp nơi, mới nhìn thật giống như những đợt sóng màu ngọc bích cuồn cuộn sáng loáng, trông rất đẹp mắt.

Đường Ngọc dừng bước trước rừng bách lâu năm, chỉ tay về phía trước: “Ta chỉ đưa đến đây thôi, tiếp theo mời tiểu thư theo đường đá trắng này đi thẳng về phía trước, chỗ ở của Lâu chủ nằm sâu trong rừng bách này.”

Thất Huyền tay phải ôm đàn, tay trái chống thân cầu thở dốc không ngừng, nhìn về phía nàng ta, hổn hển nói: “Dì Đường thật sự là thâm tàng bất lộ, Thất Huyền bái phục.”

Đường Ngọc mở miệng, muốn nói lại thôi, ấn đường nhăn lại nhìn nàng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Không giấu gì tiểu thư, ta cũng không phải nữ tử, mà là một hoạn quan.”

“Sao?” Hoạn quan? Thất Huyền ngây dại, không dám tin nhìn về phía hắn.

“Có rất nhiều gia đình nghèo khổ không nuôi nổi con liền trông cậy ở việc có thể đưa vào trong cung làm thái giám, nhưng thái giám cũng phải có chỗ dựa, số người sau khi đã cung hình bị đuổi về quê hương rất nhiều, và những người đó luôn phải chịu mọi chế nhạo, thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà, ta cũng gặp phải hoàn cảnh ấy, may được Lâu chủ cứu giúp mới không chết bất đắc kỳ tử tại sơn dã.”

Thất Huyền không nói gì, nàng quả thật nói không nên lời, quá mức kinh ngạc nên không biết phải đáp lời như thế nào.

Đường Ngọc khẽ cười: “Ta vốn không nên nói những lời này làm cho tiểu thư bị hoảng sợ, cô sẽ cảm thấy ta… rất quái dị phải không?”

“Giật mình thì có chút… nhưng không đến mức quái dị, huynh cũng là bất đắc dĩ.” Thất Huyền không biết chuyện trong cung, chắc hẳn huynh ta cũng nếm không ít khổ cực, có thể sống sót đã là may mắn rồi.

Vẻ mặt Đường Ngọc không thay đổi, nhưng ánh mắt lại nhu hòa hơn: “Trên đời này người có suy nghĩ như tiểu thư không nhiều, ta cũng từng xem thường chính mình, nhưng sau khi đến Phượng Tiên Lâu, ta mới hiểu được, thì ra thấp kém hay không cũng không hoàn toàn quyết định bởi ánh mắt người khác, ai cũng không có tư cách cười nhạo người bán sức để kiếm sống — đây là đạo lý Lâu chủ dạy cho ta.”

Lời nói này khiến lòng Thất Huyền dâng lên gợn sóng, bất quá chút nhấp nhô nhỏ bé ấy chỉ là gợn sóng nhỏ vừa dâng lên đã bị đè nén xuống, nàng không muốn suy xét đến cùng dụng ý Đường Ngọc tự thừa nhận thân thế, cũng không muốn đi tìm hiểu cách đối nhân xử thế của Bách Lý Minh Nguyệt, dù sao tốt xấu gì cũng đều là cái đức hạnh kia.

Tận cùng của đường đá trắng chính là “Quế Thạch Cư”, đơn sơ chưa từng thấy, căn nhà ba gian trước sau thông nhau, hai bên là phòng bằng gỗ lợp cỏ, hàng rào bên ngoài do trúc quây thành, phía trước trồng rau, phía sau trồng hoa cỏ, ngửi sẽ thấy có mùi thơm ngát mang chút mùi đất.

Từ luống rau đi đến cửa thì phát hiện trong sân trống không, đá trắng trơn bóng sáng rõ như được nước rửa qua, trong nhà bày biện cũng rất đơn giản, cái bàn bằng gỗ vuông vắn chắc chắn, bốn mặt là tường đá, không có đồ trang trí dư thừa, khắp nơi đều là đường nét sắc bén góc cạnh rõ ràng, rất khó tưởng tượng đây lại là chỗ ở của Bách Lý Minh Nguyệt.

Nàng lần lượt tìm từng gian, rốt cục trong gian phòng cuối cùng của căn nhà cũng tìm được một phòng có cách bày trí tương tự Thái Âm Các, vén rèm lên liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở giữa phòng đặt giường cùng bàn dài, trong phòng bốn góc đều đặt lư hương, trải qua mấy ngày gần đây đều ngửi mùi hương nồng nặc nàng đã ngửi thành quen.

Bách Lý Minh Nguyệt nằm sấp trên giường nhỏ đọc sách, thấy nàng đến liền đóng sách lại tiện tay ném sang một bên, nghiêng người, vỗ vỗ đệm lót trước ngực, dang tay với nàng: “Lại đây, ta muốn ôm nàng.” Khuôn mặt son phấn nở ra nụ cười không đàng hoàng chướng mắt.

Thất Huyền nén xuống xúc động muốn ngoảnh mặt đi, tốn sức lực rất lớn mới buộc hai chân đứng yên được: “Sao lại gọi ta đến đây.” Hôm nay đến Phượng Tiên Lâu dạy đàn, còn chưa đi vào cửa ở dưới lầu đã bị nhét vào trong xe ngựa, Đường Ngọc chỉ nói là mệnh lệnh của Lâu chủ khiến nàng không hiểu ra sao.

Bách Lý Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng một lát, ánh mắt sáng ngời lạ thường, dường như tâm tình không tồi, lại còn chịu đứng lên khỏi giường nhỏ, nhấc cẩm bào đi thẳng tới cửa.

“Ngươi… muốn làm gì?” Thất Huyền không tự chủ lùi về sau nửa bước, cảm thấy hắn không giống bình thường cho lắm.

“Ôm nàng.” Tay còn nhanh hơn miệng, vừa dứt lời thì cũng đã kéo người vào lòng.

Thất Huyền sợ cổ cầm bị đè hỏng nên không dám dùng sức giãy dụa, chỉ vùng ra một tay đẩy ngực hắn: “Ngươi… nhẹ chút.”

Bách Lý Minh Nguyệt cũng thấy được cổ cầm cản trở liền rút ra tựa vào khung cửa, hơi khụy gối, hai tay vòng ôm lấy chân nàng bế thẳng lên, Thất Huyền mất thăng bằng vội vàng ở yên trên vai hắn để giữ cân bằng.

Bách Lý Minh Nguyệt sải bước về chỗ cũ, ôm nàng cùng nằm lên giường nhỏ, Thất Huyền cố nén không phát ra âm thanh, trong lòng không yên, không biết hắn lại tính trêu cợt nàng thế nào nữa đây.

“Nàng vào trong Lâu dạy nghề cũng không chịu lên Thái Âm Các gặp ta, mấy ngày liên tiếp đều như vậy, lúc này trong Quế Thạch Cư chỉ có mình nàng và ta, sẽ không còn ai có thể làm nàng phân tâm nữa.” Bách Lý Minh Nguyệt cầm lấy cổ tay nàng đặt lên hai bên đầu, vội vã đòi lấy cánh môi mềm mại, đầu lưỡi đi vào hàm răng, cố ý cùng nàng dây dưa, mãi đến khi son đỏ đầy môi dính bên ngoài miệng nàng mới chịu rời ra một chút.

Thất Huyền thở dốc dồn dập trong chốc lát, vùng tay ra lau dấu đỏ khắp miệng, giận dữ trừng mắt hắn: “Tóm lại ngươi muốn thế nào? Gọi ta đến nơi này để đùa giỡn cho vui à, các cô nương học đàn còn đang bị bỏ lại ở trong Lâu đấy.”

“Đừng lo, tự khắc sẽ có cầm sư khác được an bài tạm thay, dụng ý thật sự ta gọi nàng tới là gì, nàng nên rõ ràng mới phải.” Tay hắn lại bắt đầu không an phận.

Thất Huyền ôm vạt áo xoay người muốn ngồi dậy, lại bị cánh tay từ sau thắt lưng vòng ôm chặt, cảm thấy cơ thể hắn bắt đầu dán sát vào, một luồng cực nóng từ sau lưng chạy thẳng ra trước ngực, hai gò má cũng đỏ lên, nhưng không phải vì e lệ, mà là vì tức giận không phát tác được, chỉ đành nghẹn đến đầu trướng tim đập: “Có thể làm việc gì khác hay không, đừng mỗi lần gặp mặt đều như vậy.”

“Nam nhân và nữ nhân, ta và nàng, quan hệ cũng không phải bình thường, mỗi lần gặp mặt đều như vậy cũng hết sức bình thường, vì sao nàng luôn muốn đem chuyện bình thường biến thành không bình thường vậy?” Bàn tay dọc theo đường cong duyên dáng thong thả di chuyển, trượt đến sườn bụng, cong ngón tay móc lấy nút thắt rút một cái, đai lưng lập tức tuột ra.

Thất Huyền ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chuyện sớm đã trải qua, vốn cảm thấy có thể nhẫn nhịn, thế nhưng khi tay hắn luồn vào trong áo, cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay vẫn làm cho nàng hoảng hốt, căn bản không khắc chế được sợ hãi dâng lên nhanh chóng.

“Đừng! Hôm nay đừng, được không?” Nàng đè bàn tay không yên phận kia lại, dịu giọng yếu thế nói.

Bách Lý Minh Nguyệt phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ từ cổ họng, khẽ than bên tai nàng: “Có biết yêu cầu này rất tàn nhẫn hay không? Một ngày nào đó, ta sẽ.. chết không có chỗ chôn mất.”

Lòng Thất Huyền hơi quặn một chút, tuy rằng nàng cũng thường xuyên thầm nguyền rủa như vậy, nhưng nghe vào tai lại là một loại cảm thụ khác, quả nhiên… lời nói quá độc địa vẫn nên để ở trong lòng không nên nói ra thì tốt hơn, tuy rằng chán ghét hắn, nhưng cũng không hận đến mức ấy, chỉ là chán ghét… bình thường thôi.

“Ta chỉ từng nghe nói ‘tai họa di ngàn năm’, dùng ở trên người ngươi rất thích hợp.”

“Ồ, nàng là đang chúc ta phúc thọ dồi dào sao? Hình như cái miệng nhỏ hôm nay có bôi mật, để ta nếm thử xem có ngọt hay không.” Bách Lý Minh Nguyệt nâng người, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sang rồi lại triền miên một lúc mới thâm trầm cười khẽ: “Ừm, ngọt, rất ngọt, so với quả hồng chín còn ngọt hơn.”

Thất Huyền dùng mu bàn tay lau miệng, trong miệng mũi đều toàn là mùi son phấn ngấy người khiến dạ dày cuộn lên, nàng nuốt nước chua xuống, buồn bực nói: “Ta muốn đi súc miệng, son… thật khó chịu!”

Bách Lý Minh Nguyệt đồng cảm sâu sắc, mỗi ngày đều soi gương trang điểm không có nghĩa là hắn thích mùi vị của son bột nước, vì vậy rất phối hợp mà dẫn nàng ra sân sau rửa mặt súc miệng, cũng thuận tiện dùng nước giếng lạnh lẽo dập tắt dục hỏa tràn ngập của mình.

“Đã ở nhà mình sao vẫn còn vẽ mắt tô môi, ngươi có sở thích này ư?” Thất Huyền khó hiểu, ở bên ngoài cần giấu giếm người khác còn có thể hiểu được, nhưng ở nhà thì còn phẫn cho ai xem?

Bách Lý Minh Nguyệt ôm nàng, đem nửa mặt ẩm ướt dán lên gò má thấm lạnh của nàng: “Quế Thạch Cư này cũng không kín đáo cho lắm, có điều, nếu như nàng bằng lòng ngày đêm làm bạn thì ta cũng chẳng sợ bị người ta nhìn ra nữa, thế nào?”

“Nếu nơi này không kín đáo thì bỏ đi.”

Chỉ cần hắn không sờ lung tung, chỉ là ôm thế này cũng sẽ không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng.

Trái lại Bách Lý Minh Nguyệt đối với câu trả lời lần này của nàng lại cảm thấy có chút bất ngờ: “Vậy nếu là nơi kín đáo thì nàng sẽ bằng lòng cùng ta sao?”

Thất Huyền không nhìn hắn, ngón tay chống dưới cằm: “Có lẽ ta cũng không ở lại Bạch Vân Đường bao lâu nữa, tốt nhất là trước lúc Sở Triêu Nam trở về tìm được nơi ẩn thân ổn thỏa.”

“Sao vậy? Không phải nàng vốn không định rời khỏi đó sao?”

“Không nghĩ tới hắn lại bám dai đến vậy, tuy rằng không đến mức thú tính như ngươi nói, nhưng cứ bị hắn ôm tới ôm lui cũng khiến người ta rất khó chịu.” Nhất là vào đêm khuya còn chạy tới Lộ Hoa Viên, tình huống ấy đã vượt quá xa phạm vi nàng có thể dự liệu nên nhất định phải sớm ngày thoát thân: “Ngươi có chỗ nào ổn định…”

“Hắn chạm vào chỗ nào của nàng?”

“Hả?” Câu hỏi quá đột ngột làm cho Thất Huyền nhất thời không phản ứng kịp.

“Ta hỏi… hắn chạm vào chỗ nào của nàng!” Bách Lý Minh Nguyệt giữ lấy mặt nàng, trong hai tròng mắt híp lại chớp động sát khí lạnh lẽo.

Thất Huyền chỉ nhìn hắn một lát rồi dời mắt sang chỗ khác, hôm nay hắn… rất kỳ lạ, vì sao tâm tình lại dao động rõ rệt như vậy, rõ ràng muốn lờ đi cũng không thể lờ đi được: “Giống… giống như ngươi bây giờ vậy.”

Bách Lý Minh Nguyệt yên lặng nhìn nàng chăm chú, chợt thở ra một hơi, kéo nàng vào lòng, dùng sức ôm lấy, nhắm mắt lại thì thào nói nhỏ: “Thất Huyền, nàng là của ta, nhớ kỹ, là của một mình ta, cho dù ta có chết đi, nàng cũng phải thủ tiết vì ta cả đời!”

Lại là chết, hôm nay hắn làm sao vậy? Cảm xúc thay đổi chẳng hiểu ra sao, luôn nói mấy chuyện không đâu.

“Buông tay, đau quá.” Nàng cố gắng giữ ngữ điệu bình thản.

Bách Lý Minh Nguyệt buông tay ra, hai tay bụm mặt chà từ trên xuống dưới, sau khi bỏ tay xuống thì khuôn mặt cũng trở lại tự nhiên, hắn ngửa ra sau ngã lên giường nhỏ, lấy từ dưới gối ra một cây sáo trúc, sau khi xoay hai vòng trên đầu ngón tay liền đặt dưới môi, thổi ra mấy âm tiết khô khan, cười nói: “Đến đây, nàng đánh đàn, ta thổi sáo, hai người cùng hợp tấu một khúc Nguyệt Lạc Thất Huyền.”

Thất Huyền đối với sự thay đổi thất thường của hắn cảm thấy không biết làm thế nào:”Ta chưa từng nghe qua khúc này.”

“Chưa từng nghe qua là đương nhiên, tên của khúc này là ta mới đặt cách đây không lâu, chẳng phải là miêu tả nàng và ta sao?” Khi nói chuyện còn liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt của nàng.

Thất Huyền cúi đầu, không có bất cứ phản ứng gì, hoặc nói đúng hơn là ngay cả một tia phản ứng cuối cùng cũng theo nét mặt đột nhiên kết bằng mà rút đi, chỉ lạnh nhạt nói: “Muốn tấu khúc gì cứ chọn ta sẽ theo.”

So với sự lạnh lùng của nàng, Bách Lý Minh Nguyệt lại càng tỏ ra lười nhác hơn, điều chỉnh một tư thế thoải mái, giơ sáo trúc quơ quơ: “Nàng tùy ý đi, ta sẽ theo nhạc khúc phối hợp là được.”

Mỗi khi bị chạm đến chỗ sâu dưới đáy lòng, nàng liền phong bế chính mình để trốn tránh thứ tình cảm không muốn đối mặt, đâu là một loại bản năng tự vệ, từng chịu thương tổn càng sâu, loại bản năng này lại càng mãnh liệt, đối với việc này, Bách Lý Minh Nguyệt chỉ có thể cười khổ.

Một khúc Thu Nguyệt Đình, tiếng đàn du dương, tiếng sáo lại đứt quãng, gượng gạo không thành điệu, cuối cùng mỗi người một âm tiết, không thể giao hòa một thể.