Nguyệt Lạc Thất Huyền

Chương 7: Nghi vấn trong bức họa



Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Ở lại Quế Thạch Cư ba ngày, Thất Huyền cảm thấy Bách Lý Minh Nguyệt quả thật rất không bình thường, không chỉ dạy nàng võ học do hắn sáng tạo ra mà còn dẫn nàng đến phòng luyện độc để phân biệt dược liệu, nói với nàng rất nhiều tin tức giang hồ cùng những bí quyết cần thiết để tự bảo vệ mình, cùng lúc làm tất cả mọi việc, cho dù nàng là thần đồng tái thế cũng không thể trong ba ngày ngắn ngủi mà nắm vững được nhiều bàng môn tả đạo như vậy.

Bởi vì ban ngày quá mức bận rộn nên khi vào đêm lại càng ác liệt hơn, ngọn lửa nóng rực khiến nàng cháy sạch thương tích đầy mình, bị hắn dùng ngón tay và lưỡi tùy ý trêu ghẹo, đối với nàng mà nói trinh tiết quan trọng cũng đã mất rồi, nàng có cầu thì sẽ cho, để mặc hắn muốn làm gì thì làm, việc duy nhất có thể chính là nhẫn nại, không để bản thân suy đồi thành dâm phụ ở dưới người hắn đáp trả cầu hoan.

Thế nhưng hắn đem những việc có thể làm đều làm hết, chỉ duy nhất bảo vệ một bước cuối cùng, chẳng lẽ hắn cho rằng không làm đến mức kia thì sẽ không tính là hủy trong sạch của người ta sao?

Mỗi lần đến ranh giới khó có thể tự kiềm chế, hắn đều cắn răng gắng gượng chống đỡ, mồ hôi dính ướt đệm chăn, nét mặt méo mó đến nàng nhìn thấy cũng không đành lòng, rất buồn cười không phải sao? Rõ ràng người bị xâm phạm là nàng, nhưng thoạt nhìn lại còn khổ sở hơn cả người xâm phạm.

Hắn rốt cuộc là bị sao vậy? Cứ giống như đang vội vàng sống, còn nàng cũng lại bị sao vậy, còn vì sự khác thường của hắn mà lo lắng không yên.

Dọc theo đường đi, suy nghĩ của Thất Huyền đều bị sự hoang mang này chiếm trọn, không tự chủ được nhớ lại mỗi một câu hắn từng nói, muốn mượn những câu ấy để suy đoán tâm tư của hắn.

Trở lại Bạch Vân Đường, vốn định ở một mình tĩnh tâm thật tốt, nào ngờ vừa bước vào Lộ Hoa Viên liền nhìn thấy bên bàn đá có một vòng người ngồi vây quanh — Đại phu nhân Vân Miểu Miểu, nhị phu nhân Hà Hiểu Đình cùng với vài thiếp thất, bày trận không nhỏ.

Thất Huyền còn chưa kịp thi lễ, Hà Hiểu Đình đã cay nghiệt châm chọc: “Ôi, Thất Huyền tiểu muội của chúng ta rốt cục đã chịu rời khỏi thanh lâu rồi, lão gia mới đi liền lưu luyến nơi phong nguyệt cả đêm không về, chơi đến thỏa thích luôn nhỉ?”

Vị chua nồng đậm, lưu luyến nơi phong nguyệt trước nay luôn là sở thích của nam nhân, Thất Huyền tự thấy không chỗ nào có lỗi với nàng ta, vì thế khom người khẽ nói: “Nhị phu nhân, nô tỳ đi dạy nghề, cả đêm không về là vì không từ chối được tình bạn sâu nặng với Tần tỷ, quả thực có thiếu cân nhắc, phu nhân giáo huấn rất đúng.”

Thúy Tiên vung tay áo nói với Hà Hiểu Đình: “Tiểu thư, nghe nói nàng ta và hoa khôi Tần Vũ Quyến của Phượng Tiên Lâu tình như tỷ muội, nàng ta trước kia cũng làm nghề ca hát, nói không chừng là lại muốn kiếm thêm chút lợi ích từ ân khách*.” Nàng ta là tỳ nữ bên cạnh Hà Hiểu Đình, chủ tớ hai người cùng hầu hạ Sở Triêu Nam, địa vị cao hơn những thị thiếp khác, cậy được sủng mà kiêu, nói năng cũng không nể nang ai.

*Ân khách: thường dùng để chỉ khách làng chơi mà kỹ nữ chung tình hoặc khách làng chơi luôn chỉ chọn một kỹ nữ duy nhất.

Thất Huyền lười tranh cãi, vòng đi đến trước Vân Miểu Miểu từ đầu đến giờ vẫn im lặng không nói hành lễ: “Đại phu nhân, là nô tỳ thất trách, cam chịu trừng phạt.”

Hà Hiểu Đình trước nay luôn không đem Vân Miểu Miểu yếu đuối để ở trong mắt liền cướp lời nói: “Ai dám trách phạt ngươi chứ, lão gia còn đang ở Hưng Nguyên phủ đã không chờ được mà nhờ tiêu cục đưa quà tặng của ngươi về đến rồi, vải vóc châu ngọc đều có đủ cả, chúng tỷ muội cộng lại cũng không bằng một mình ngươi, thật là nở mày nở mặt.”

Vải vóc châu ngọc? Sóng mắt Thất Huyền lưu chuyển, lúc này mới để ý đến hai bên cửa phòng đều có bàn dài đặt ngang dựa vào tường, ghép lại với nhau tạo thành một hàng rất dài, trên bàn chất đầy vải vóc thảm lông màu sắc và hoa văn tươi đẹp rực rỡ, dưới chân bàn xếp những rương châu báu cao bằng nửa người.

Nha đầu Tiểu Tịch phụ trách coi sóc Lộ Hoa Viên kéo kéo tay áo nàng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, lần này quà lão gia tặng cho người còn nhiều hơn cả Uyển nhi phu nhân được sủng ái nhất, làm cho những người khác cảm thấy bất công, bình thường lão gia ở nhà các phu nhân ấy không dám tới quấy rầy người, nay lão gia không có nhà liền hợp lại cùng Đại phu nhân tới nơi này nói là muốn đòi công bằng.”

Thì ra là có chuyện như vậy, Thất Huyền thầm buồn cười, cho dù muốn đòi công bằng cũng nên đi tìm Sở Triêu Nam mới đúng, việc thưởng phạt này cũng không phải một hạ nhân như nàng có thể định đoạt.

“Nô tỳ thật kinh ngạc, đối với ưu ái của Đường chủ thẹn không dám nhận, đại phu nhân, nhị phu nhân, xin các phu nhân ra một chủ ý cho nô tỳ.”

Kiểu người mắng chửi không phản bác, thái độ lại khiêm tốn kính cẩn nghe theo này ngược lại khiến tính nết kiêu căng như Hà Hiểu Đình không thể nào phát tác, đành ra hiệu bằng mắt cho tỳ nữ bên cạnh, Thúy Viên lập tức hiểu được, cao giọng nói: “Việc này còn không dễ xử lý ư, tất cả chúng tỷ muội đều đến đây rồi, Thất Huyền muội muội, muội cứ để mọi người tự chọn lựa vật phẩm mình yêu thích là xong.”

Tiểu Tịch vội vàng nói: “Ơ kìa, đây đều là tặng cho Thất Huyền tiểu thư, nếu như tự tiện phân phát chỉ sợ sẽ khiến lão gia không vui.”

Hà Hiểu Đình mặt lạnh khiển trách: “Câm miệng! Khi nào thì đến lượt tiện tỳ như ngươi nói chuyện?”

Tiểu Tịch cúi đầu không dám lỗ mãng, Hà Hiểu Đình hối thúc Vân Miểu Miểu: “Đại tỷ, tỷ cũng nói một câu đi, chỉ là một thị thiếp mà đến quà được tặng còn nhiều hơn cả chính thê như tỷ, có còn quy củ nữa không?”

Vân Miểu Miểu theo lời của nàng ta nhẹ giọng nói chậm: “Thất Huyền cô nương, nhị muội nói cũng có lý, song, những thứ này nếu là do lão gia tặng cho cô, nên xử lý như thế nào vẫn phải do chính cô quyết định, người ngoài không làm chủ được.” Một câu, hai bên đều không đắc tội, xem ra đại phu nhân này cũng không vô năng như trong lời đồn của các thị thiếp.

Thất Huyền kêu Tiểu Tịch dẫn mọi người đi chia quà tặng, tùy các nàng muốn lấy cái gì, lấy bao nhiêu thì lấy, những thị thiếp này chưa từng được ban tặng vật phẩm quý giá như vậy nên như ong vỡ tổ ồ ạt đi qua lấy hết những thứ mắt thấy ôm vào trong lòng, thậm chí có mấy người vì tranh đoạt một miếng ngọc bội mà còn xô xát, Vân Miểu Miểu và Hà Hiểu Đình chỉ đứng ngoài cuộc, vốn hai người cũng không thiếu.

Sau khi đẩy được hết chúng nữ đi, Thất Huyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đống hỗn độn đầy đất lắc đầu, vốn định vào phòng nhưng khóe mắt thoáng nhìn thấy Vân Miểu Miểu vẫn ngồi tại chỗ đành phải đi qua hầu chuyện, đứng trước người nàng ta cúi đầu hỏi: “Đại phu nhân còn có gì dặn dò?”

Vân Miểu Miểu khách khí bảo nàng ngồi xuống, cười đến hòa ái dễ gần: “Cô nương tự ý phân phát quà tặng là xem nhẹ tâm ý của lão gia, chỉ sợ sau khi lão gia biết được sẽ trách tội xuống, hành động ác ý ấy của nhị muội rất rõ ràng, chỉ vì muốn hạ thấp địa vị của cô trong lòng lão gia, đến lúc lão gia trở về cô định nói như thế nào?”

Thất Huyền đánh bạo suy đoán mục đích lời nói này của nàng ta, bày ra điệu bộ thấp bé tận cùng: “Nô tỳ cũng không biết, đại phu nhân, người nói nô tỳ nên làm thế nào cho phải?”

Vân Miểu Miểu cầm tay nàng vỗ vỗ: “Thất Huyền cô nương, cô là tiên tử trong bức họa mà lão gia đã tưởng niệm nhiều năm, nhất thiết không thể để lão gia thất vọng, về chuyện này cứ đẩy hết cho ta đi, do chính thê như ta làm chủ chia đều quà tặng, lão gia cũng sẽ không nói thêm gì.”

Thất Huyền cúi đầu, cảm thấy lời nói này thật khó hiểu: “Nô tỳ trước hết đa tạ phu nhân, chỉ có điều nô tỳ và lão gia vừa quen biết không lâu, trước kia cũng chưa từng gặp mặt bao giờ.”

Vân Miểu Miểu cười nói: “Vóc dáng cùng tướng mạo của cô nương không khác bức họa tiên tử mà lão gia luôn cất giữ cẩn thận kia là bao, lão gia mê luyến tiên tử trong bức họa đã lâu, cô không phát hiện ra dung mạo của chúng thị thiếp có rất nhiều chỗ giống nhau sao? Lão gia cũng là lấy bức họa kia làm căn cứ để chọn nữ tử.”

Thất Huyền sờ sờ mặt: “Thực sự giống đến vậy sao?”

Vân Miểu Miểu gật đầu: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô nương ta cũng bị hoảng sợ, nghĩ rằng cô nương chính là người trong bức họa, nhưng sau đó nghĩ lại, lão gia cất giữ bức họa ấy đã không ít năm, so với tuổi của cô không khớp, đi, ta mang cô đi xem bức họa.” Nói xong dắt tay nàng đi ra ngoài.

Thất Huyền trong lòng hoài nghi nhưng không dám biểu lộ trên mặt, cúi đầu đi theo phía sau nàng ta, đi đến trước sân tiếp đãi khách lạ chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười to hỉ hả, thấy phía xa có một đám nam tử đang đối tửu.

Vân Miểu Miểu dừng bước nói: “Bọn họ là tiêu sư của Uy Viễn tiêu cục thành Tô Châu, quà tặng của cô chính là ủy thác bọn họ hộ tống tới, tráng sĩ ngồi ở giữa kia là tổng tiêu đầu, tên là Tống Nguyên Siêu, là bạn lâu năm của lão gia.”

Thất Huyền “ừm” một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt lần lượt dừng trên mặt mấy tiêu sư một lát rồi lại cúi đầu xuống, tựa hồ không có hứng thú với chuyện của nam nhân, Vân Miểu Miểu cười cười, lại dẫn nàng vòng qua sân này tiếp tục bước chậm, đi vào viện “Miểu Hương Uyển” của mình, lấy bức hoạ cuộn tròn ở trên bàn mở ra.

Thất Huyền đến gần nhìn, người trong bức họa quả nhiên có tướng mạo giống hệt nàng, sam váy trên người cùng mũ đội trên đầu đều mang đậm chất dị tộc, không giống trang phục của người Hán.

Vân Miểu Miểu nói: “Đây là do ta dựa vào trí nhớ phác họa lại, vẽ vẫn chưa đủ sinh động, bức họa mà lão gia cất giữ rất kỹ kia không dễ dàng lấy ra cho người khác xem, ta cũng là tình cờ thấy lão gia nhìn bức họa than thở, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ với tiên tử trong bức họa, nay thấy lão gia tìm được người trong mộng, cũng không khỏi vui thay.”

Thất Huyền đưa tay khẽ vuốt người trong bức họa: “Nô tỳ làm sao bằng nửa phần dung mạo của tiên tử trong bức họa này được.”

Vân Miểu Miểu cười khanh khách nhìn nàng: “Cô quá khiêm nhường rồi, Thất Huyền cô nương, lão gia đối với cô có bao nhiêu yêu thích tất cả mọi người đều có thể thấy, nếu có chỗ nào khó xử, ta sẽ tận lực hỗ trợ, cô không cần lo lắng gì cả.”

Bức họa này tuy là phác họa mô phỏng nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả hoa văn xương cá ở khóe mắt cũng không quên vẽ, Thất Huyền liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là mẫu thân của nàng.

Vì sao Sở Triêu Nam lại có bức họa giống như vậy? Vì sao Vân Miểu Miểu lại đặc biệt dẫn nàng đến xem? Là đang ám chỉ gì đó, hay là cố ý thử nàng?

Sau khi nàng nhớ lại quá khứ liền quyết định vứt bỏ tên cũ, ký ức bị phủ bụi dưới đáy lòng đã lâu, chuyện ngay cả chính nàng cũng không muốn nghĩ nhiều thì càng không thể nói cho bất cứ một ai.

Nàng được mang về Bạch Vân Đường thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên giống như Vân Miểu Miểu nói, hay là… cố ý sắp đặt?

Sau khi trở về phòng, tâm tư Thất Huyền cuồn cuộn, cả đầu óc hỗn loạn rối mù, dường như tất cả mọi người bên cạnh đều có dụng tâm riêng, vốn định đổi một nơi ẩn thân… lần này lại bị ngăn bước.

Ngồi ở trước bàn đang định đánh đàn tĩnh tâm, lại đột nhiên phát hiện cổ cầm không ở trong tay, thì ra buổi trưa đi vội vàng đã để quên ở Quế Thạch Cư rồi.

Nàng ở trong phòng đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng, ngồi cũng không xong đứng cũng không được, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời hãy còn sớm, mặc kệ thế nào, trước hết cứ mang đàn về đã, “Lạc Nguyệt” đối với nàng mà nói không chỉ là một nhạc khí, mà còn là đồng bạn đã cùng nàng vượt qua cửa ải khó khăn nữa.