Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 941: Vì nó mất mạng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Tuyết Ly trầm mặc một hồi, không đầu không đuôi nói một câu: “Đây coi là gì? Coi như mắt mạng vì nó, dì cũng đồng ý…”

Lời này ít nhiều có chút quái dị, Ôn Ngôn cảm thấy tình cảm An Tuyết Ly đối với Mục Đình Sâm, tình cảm của dì nhỏ và cháu trai vượt qua nhiều năm không liên lạc, trưởng bối yêu thương vãn bồi không kỳ lạ, thế nhưng đến mức độ như: thế thì có chút kì lạ, giống như Mục Đình Sâm là con trai ruột của An Tuyết Ly vậy.

Trong lòng cô nghi hoặc, nhưng cũng không nói thẳng ra, quan hệ đặt ở nơi này, không đến lượt cô đi đoán lung tung.

Muộn một chút Mục Đình Sâm đến bệnh viện một chuyến, An Tuyết Ly đau lòng anh, anh ngồi không đầy một lát liền bị đuổi trở, Ôn Ngôn ở bệnh viện trông một ngày, còn phải tiếp tục gác đêm, mệt mỏi thì đúng là mệt mỏi, nhưng néu cô không mệt, thì người mệt mỏi lại là Mục Đình Sâm, sao cô nỡ để người đàn ông của mình vất vả như thế chứ?

Chuyện của công ty đã đủ phiền phức rồi.

Người bình thường thật đúng là hầu hạ không được An.

Tuyết Ly, thói quen sinh hoạt của bà đâu ra đấy, dù là nằm không động được, cũng phải sạch sẽ, tóc cũng phải chải cẩn thận tỉ mỉ, làn da chăm sóc cả ngày không ngừng nghỉ, Ôn Ngôn ngoại trừ hầu hạ bà ăn cơm, đi vệ sinh, còn phải làm “chuyên gia làm đẹp” giúp bà rửa mặt, bôi mỹ phẩm dưỡng da, xong còn phải xoa hết một lượt những nơi có thể xoa trên cơ thể.

Lúc nửa đêm, Ôn Ngôn đang ở cạnh giường ngủ rất sâu, lượng vận động ban ngày đã tiêu hao hết tinh lực của cô.

Trong mơ mơ màng màng, cô nghe thấy được An Tuyết Ly nói chuyện, cô tưởng là An Tuyết Ly là muốn đi vệ sinh, muốn đứng lên, lại cảm thấy thân thể rất nặng, ngưng trọng trong chốc lát, đột nhiên nghe rõ An Tuyết Ly đang nói cái gì: “Em không đi… em không đi… cầu xin chị… để cho em nhìn nó một lần, chị ơi… rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Sao chị lại đối xử với em như vậy?”

Lời nói này, làm tất cả buồn ngủ của Ôn Ngôn đều tán đi, cô xác nhận An Tuyết Ly chỉ là đang nói mơ. Ngay sau đó, giọng nói An Tuyết Ly lớn lên, ngữ khí rất nóng lòng, tràn đầy oán hận: “Chết đi, chết thì tốt, đều đáng chết, đều đáng chết! Thế nhưng mày chết rồi, nợ tao lấy gì để trả?”

Vừa mới dứt lời, An Tuyết Ly liền tỉnh lại, bởi vì theo bản năng nhúc nhích nửa người dưới, động đến vét thương, đau đến mức kêu ra tiếng.

Ôn Ngôn vội vàng đi lên phía trước: “Dì nhỏ, sao thế? Gặp ác mộng sao?”

Thần sắc An Tuyết Ly quái dị nhìn cô, ánh mắt có chút né tránh: “Dì… có nói mơ cái gì không?”

Ôn Ngôn nói dối: “Không có, chỉ là nhìn dì ngủ không an.

ổn, giấc ngủ của cháu tương đối cạn, ở bệnh viện ngủ không quen, cho nên rất dễ tỉnh lại, dì muốn đi vệ sinh sao?”

An Tuyết Ly đưa tay vuốt vuốt một lọn tóc, thần sắc đạm mạc nói: “Nếu cháu không quen ở bệnh viện thì trở về đi, không cần trông coi dì.”

Ôn Ngôn có chút đau đầu, rất rõ ràng, An Tuyết Ly lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, xuyên tạc ý tứ của cô, cô giải thích nói: “Cháu không phải có ý đó, cũng chỉ là ý trên mặt chữ, không phải muốn trở về, chuyện ở lại chăm sóc dì là cháu cam tâm tình nguyện.”

Nhìn An Tuyết Ly vì ác mộng mà toát mồ hôi, Ôn Ngôn cầm khăn mặt giúp bà lau lau mặt và cổ, đang định đi giặt khăn mặt, vừa xoay người, An Tuyết Ly đột nhiên hỏi: “Thật sự dì không nói mơ cái gì sao? Nếu cháu nghe được thì nói cho dì đi.”

Ôn Ngôn không ngốc như vậy, An Tuyết Ly nói mớ đưa ra tin tức quá lớn: “Thật sự không có, cháu lừa dì làm gì?”

An Tuyết Ly nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.”

Hiện tại mới hơn hai giờ sáng, thế nhưng An Tuyết Ly vẫn không có dự định đi ngủ, Ôn Ngôn ở cạnh nói chuyện với bà một hồi, thực sự nhịn không được liền ngủ thiếp đi, thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại, An Tuyết Ly tỉnh rồi, bởi vì ban đêm ngủ không ngon nên sắc mặt An Tuyết Ly rất tiều tụy, xem ra là thật sự mắt ngủ.

Hôm nay An Tuyết Ly muốn uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ, tình hình bà bây giờ, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến khôi phục. Uống thuốc hỗ trợ rồi cũng không nói mớ.

chuyện hoang được gì nữa.

Tin tức tối hôm qua nghe được, ở trong lòng Ôn Ngôn nhắc lên gợn sóng nho nhỏ, cô rất hiếu kì giữa An Tuyết Ly và mẹ Mục Đình Sâm đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm An Tuyết Ly mơ thấy ác mộng. Hủy tắm hình kia, thật sự chỉ là bởi vì bát mãn với bố Mục Đình Sâm sao? Hay là nói… cũng có có thành phần bất mãn với mẹ Mục Đình Sâm? Trong một tháng An Tuyết Ly nằm viện, luôn là Ôn Ngôn tự mình cực nhọc ngày đêm nghỉ ngơi không yên mà chăm sóc, cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, trỏ lại Mục trạch, Ôn Ngôn ròng rã ngủ một ngày một đêm, mới miễn cưỡng lấy lại sức. Việc chăm sóc người bị thương, trước kia cô chưa từng chăm sóc ai trong thời gian dài như vậy, cô cũng không biết mình làm sao gắng gượng được.

Vốn cho rằng trải qua lần này, thái độ An Tuyết Ly đối với cô sẽ có đổi mới, nhưng sự thật chứng minh, An Tuyết Ly không dễ dàng bị đả động như vậy, thái độ đối với cô vẫn như cũ không mặn không nhạt, thời điểm ở trước mặt Mục Đình Sâm còn tốt chút, Mục Đình Sâm không ở đó liền rất nhạt nhẽo, ngẫu nhiên một câu không đúng, liền sẽ giận tái mặt. Nhìn cô khoảng thời gian này thực sự quá mệt mỏi, Mục Đình Sâm liền để cô ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngàu, cô lập tức từ chối: “Vẫn là bỏ đi, dì nhỏ anh cũng ở nhà, em ở trong nhà nhàn rỗi không phải là tiếp tục chăm sóc dì sao? Còn không thỏa mái bằng đến công ty.”



Chuyện này cô khó mà nói, để Mục Đình Sâm đến hỏi đi: “Được rồi, má Lưu, dì nên làm cái gì thì làm đi, không cần phải để ý đến đến chuyện khác, làm tốt công việc của mình là được, về sau chuyện dì không nên lằm thì để người khác làm đi, bên ngoài gió lớn, vào trong đi.”

Nhận “mệnh lệnh” của Ôn Ngôn, sau khi Mục Đình Sâm vào cửa trực tiếp đi đến phòng An Tuyết Ly, không lâu sau, chỉ nghe thấy từ phòng An Tuyết Ly truyền đến âm thanh ném đồ vật, còn kèm theo kêu khóc và gào thét: “Để dì sống như thế này, còn không bằng chét! Chân của dì không lành được có phải không? Vì sao giấu diễm dì?”

Ôn Ngôn đứng ở đầu bậc thang dựng thẳng lỗ tai nghe lén, xem ra vẫn là Mục Đình Sâm hiểu rõ An Tuyết Ly, cho nên mới một mực không dám đem chuyện chân của An Tuyết Ly nói ra, hiện tại giấu không được, liền giống như.

núi lửa phun trào. Nhớ không lầm, An Tuyết Ly từng nói, đây không tính là cái gì, vì Mục Đình Sâm mắt mạng cũng đồng ý, thế này, liền không chấp nhận được rồi? Thật là một người mâu thuẫn.