Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 942: Con người nên nghe theo nội tâm của mình



Qua hồi lâu, tâm tình An Tuyết Ly bình phục xuống, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, được Mục Đình Sâm cõng xuống ăn cơm tối.

Má Lưu tận lực tránh An Tuyết Ly, không lên bàn ăn cơm, sau lưng đã nói cho Ôn Ngôn, An Tuyết Ly chính là bệnh tâm thần, Ôn Ngôn ngoại trừ cảm thấy bát đắc dĩ, cũng không có biện pháp khác.

Trong lúc ăn cơm, An Tuyết Ly nhận điện thoại, bởi vì đi đứng không tiện, bà không đi chỗ khác, cho nên khi sắc mặt thay đổi lúc bà nhận điện thoại, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ở khoảng cách gần đều thấy rất rõ ràng. Hai người nhìn nhau, đều hít vào một hơi, ban nãy vừa náo xong mới an tĩnh lại, nếu lại giày vò, ai cũng sụp đồ.

Không biết bên kia điện thoại là ai, nói cái gì, An Tuyết Ly không nói tiếng nào, hốt hoảng dập máy.

Rất nhanh, người kia lại gọi tới, An Tuyết Ly trực tiếp tắt máy.

Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn đều giả bộ như không nhìn.

thấy, cũng không dám hỏi, loại thận trọng này, về sau còn nhiều nữa.

Sau cuộc điện thoại đó, An Tuyết Ly không động đũa ăn cơm nữa, chờ Mục Đình Sâm ăn xong, bà liền bảo anh đưa về phòng. Sau khi An Tuyết Ly xảy ra chuyện, luôn là Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn tự mình chăm sóc, những người khác chăm sóc, An Tuyết Ly không hài lòng, ví dụ như má Lưu tuổi đã cao, còn bị tức đến đỏ cả mắt.

Chương 942. Con Jšgtời Nận NgheThep đột tâm Của-Mình.

Ban đêm sau khi dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, Ôn Ngôn vừa trở về phòng nằm xuống, An Tuyết Ly liền gửi cho cô một tin nhắn, nói là muốn đi vệ sinh.

Cô rũ cụp lấy bả vai buồn bã ỉu xìu đứng lên từ trên giường, Mục Đình Sâm hỏi: “Dì nhỏ gọi em à?”

Cô giống như không còn gì luyến tiếc cuộc sống nói: “Không thì sao? Cũng không biết lúc ăn cơm là ai gọi điện thoại cho dì, nhìn biểu tình của dì, em thật sự sợ lại bị dì giày vò, thật sự bị dì làm sợ rồi.”

Mục Đình Sâm nói: “Anh nhìn dãy số kia hình như là của công ty nào đó, bởi vì có ghi chú. Đầu tiên đừng quản nhiều như vậy, dì bảo em đến thì em đến nhanh đi, đừng hỏi gì, dì sẽ không đến mức khóc lóc om sòm với em đâu.”

Đến anh cũng dùng từ “khóc lóc om sòm” với An Tuyết Ly, xem ra nhiều ít cũng là có chút không chịu được. Ôn Ngôn nhận mệnh đi đến phòng An Tuyết Ly, bởi vì cùng Mục Đình Sâm nói chuyện vài câu, làm trễ thời gian một chút, sắc mặt An Tuyết Ly lại bình tĩnh. Ôn Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, chỉ là thời điểm lúc An Tuyết Ly đi vệ sinh, cô đứng ở một bên nhịn không được ngáp một cái.

Cũng bởi vì cái ngáp này, An Tuyết Ly lạnh giọng nói: “Nếu cô không kiên nhẫn, có thể để Đình Sâm đến. Tôi là dì nhỏ của nó, nó chăm sóc tôi xũng không có gì không tiện.”

Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái, cười làm lành nói: “Cháu không phải không kiên nhẫn, chỉ là có chút buồn ngủ, ngáo một cái… không phạm pháp đi? Loại chuyện này đương nhiên phải là cháu chăm sóc, một người đàn ông như anh ấy, cũng không tiện mà…”

An Tuyết Ly khẽ hừ một tiếng, không nói tiếp. Giờ khắc này, Ôn Ngôn là thật nghĩ đến về sau cuộc sống sẽ thành dạng gì, nếu nói lúc trước thân thể An Tuyết Ly khỏe mạnh, ngược lại là có khả năng dọn ra ngoài, hiện tại chân phải bị phế, hoàn toàn không có tri giác, mà lại là thương tích mãi mãi, không có khả năng khôi phục, về sau sợ là muốn ở lại Mục trạch.

Cô còn không thể có ý kiến, bởi vì An Tuyết Ly là vì Mục Đình Sâm mới biến thành dạng này, An Tuyết Ly vừa đến Mục thị làm việc không lâu đã gặp chuyện, về sau cũng không có năng kéo theo một chân phế mà tiếp tục làm việc, Mục Đình Sâm theo lẽ thì nên nuôi An Tuyết Ly.

Rạng sáng, Ôn Ngôn đặt đồng hồ báo thức, đi xem xem An Tuyết Ly bên kia có cần cái gì không. Mơ mơ màng màng đi đến cửa phòng An Tuyết Ly, cô đang định gõ cửa, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói An Tuyết Ly, giống như là cực lực áp chế cảm xúc, gầm nhẹ, hơn nữa là dùng tiếng Anh nói: “Tôi nói tôi không cần, người nào thích thừa kế thì thừa kế, không có người thừa kế thì từ thiện đi, một phần tôi cũng không cần! Các người nghe không hiểu sao?”

Thừa kế? Ôn Ngôn thoáng suy nghĩ một chút, đạt được một đáp án, hẳn là gia sản của chồng An Tuyết Ly qua đời để lại đi? Bệnh gì mà có tiền cũng không cần? Thật là kỳ lạ, để bà kế thừa di sản, còn phản ứng lớn như thế, giống như đang ép bà uống thuốc độc.

Ôn Ngôn không dám lập tức đi vào, chờ bên trong không có động tĩnh, cô mới giả vờ điềm nhiên như không có việc gì gõ cửa: “Dì nhỏ, dì tỉnh dậy chưa? Muốn đi nhà vệ sinh hay làm gì không?”

Một lát sau, cửa phòng từ bên trong mở ra, người mở cửa là An Tuyết Ly, phế mắt một chân, bởi vì tổn thương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tốt, đến cả đứng cũng có chút khó khăn. Ôn Ngôn vội vàng đỡ lấy bà: “Di đừng loạn động, nhỡ bị ngã sẽ không tốt, bình thường không có chuyện gì cháu sẽ đỡ dì đi vận động một chút, lúc dì một mình không thê tùy tiện đi lại.”

Ánh mắt An Tuyết Ly nhìn thẳngvào cô, cảm xúc phức tạp.

trong mắt khó phân biệt: “Làm người nên nghe theo nội tâm của mình không phải sao? Giống như tôi không thích cô chính là không không thích cô, cũng không có che giấu, tôi giấu không được. Cô không muốn chăm sóc tôi cũng không cần chăm sóc, càng không cần đến lúc hơn nửa đêm. Cô thấy được, tự tôi có thể đi, có thể hoạt động, ngã sắp xuống thì ngã sắp xuống, ngã máy lần là nhớ, không bị thương sao có thể nhớ kỹ? Ngã đau, tất nhiên sẽ không để mình ngã xuống lần nữa.”

Ôn Ngôn có chút không hiểu, lời An Tuyết Ly này giống như là có hàm ý, nhưng cô không thể hiểu được hàm ý trong đó, lời này giống như là đang nói với cô, lại hình như là An Tuyết Ly đang tự nhủ: “Äy… Không phải cháu không muốn chăm sóc dì, dì nói cũng không sai, nhiều người té.

ngã mấy lần là sẽ rút được kinh nghiệm, nhưng tình huống hiện tại không thích hợp của dì, dì ngã lần nữa có thể phải tới bệnh viện, cho nên vẫn để cho cháu chăm sóc dì đi…”

An Tuyết Ly đột nhiên giống như quả cầu da xì hơi, phía sau lưng chống đỡ tựa trên tường, chậm rãi trượt ngồi xuống mặt đất: “Tôi muốn uống rượu, cô uống với tôi vài chén đi.”

Rạng sáng sắp ba giờ, uống rượu?

Đầu Ôn Ngôn ong ong, đi xuống lầu cằm một bình rượu và hai chén rượu nhỏ tinh xảo, sợ An Tuyết Ly uống nhiều quá.

Sự thật chứng minh, cô có chằm chén nhỏ hơn cũng vô dụng, đối với một người thật sự muốn uống rượu giải sầu mà nói, một chén tiếp lấy một chén, sẽ không giới hạn chén rượu lớn nhỏ, có thể đem một bình rượu uống cạn như thường. Theo lượng rượu tăng lên, lời nói An Tuyết Ly cũng nhiều lên: “Tôi sắp nghẹn điên mắt rồi, tắt cả mọi chuyện, cũng giống như một mãnh thú cắn xé trong lòng tôi, tôi nghĩ hét tất cả biện pháp muốn bắt giam nó lại, lại luôn cảm thấy không thể giam được, thật muốn thả nó ta, cũng cho mình buông lỏng một lần. Nhưng tôi không thẻ…

vì cái gì… vại có người sống cả đời bi thảm như vậy?”

Ôn Ngôn không xác định An Tuyết Ly có phải thật sự say không, cho nên không dám hỏi loạn, cho dù cô rất muốn biết trong lòng An Tuyết Ly cắt giấu bí mật gì.

Cuối cùng nhìn An Tuyết Ly đã có chút hồ ngôn loạn ngữ, Ôn Ngôn mới cả gan thăm dò hỏi thăm: “Dì nhỏ, vì sao dì không đồng ý thừa kế gia sản của chồng để lại? Vì sao lại tốt với Mục Đình Sâm như con trai ruột của mình?”