Nhẫn Cỏ

Chương 2: Côn đồ Sợ tiêm



Tiếng hét này cũng dọa cô sợ không thua gì cảm giác chó đuổi, và Châu Vân Du lại càng thấy run hơn khi có mấy người nông dân đi ngang nghe được liền vội vàng chạy tới cứu giúp.

Họ giữ con chó lại, gỡ mõm nó ra khỏi bắp đùi rỉ máu của hắn. Hắn nghiến răng ken két rồi lảo đảo cố trụ bằng một chân còn lành lặn.

Cụ ông nọ lái xe ba gác đi ngang qua, thương tình bèn cho cả hai quá giang tới trạm y tế.

Suốt chặng đường, hắn không thèm liếc cô lấy một cái, mặt mày lầm lì như sắp có bão giật cấp mười. Còn cô, một người từng là tiểu thư gia giáo, phạm lỗi đều có cha mẹ vung tiền lấp tội, nay phải tự đối mặt với vấn đề mà thấy khó xử vô cùng.

- Có đau lắm không? – Châu Vân Du mở lời hỏi han.

- Vậy bây giờ tôi cắn chân cô thì cô thấy dễ chịu à? - Vẫn với sắc mặt ấy, hắn nhướng mày tỏ vẻ bất cần.

Cô lắc đầu, thấy hắn phản ứng gay gắt như vậy nhưng vẫn có gan nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lúc này nắng trưa chiếu vào, làm diện mạo của hắn càng hiện lên rõ ràng hơn: mái đầu đinh, gương mặt góc cạnh, quai hàm sắc bén, đôi mắt vàng lục, ngũ quan tuy hài hòa nhưng không hề có nét mềm mại như các công tử thành thị. Đã thế, bên đuôi lông mày trái của hắn lại còn xuất hiện một vết sẹo lồi đáng sợ, và làn da nâu rắn rỏi phủ khắp cơ thể càng khiến hắn trông bụi bặm như một tên côn đồ.

Cô mím môi, nhận ra hắn chính là mẫu người hội tụ đủ những gì cô không ưa nhất. May rằng trước khi cô kịp mở miệng ra đấu khẩu với hắn, chiếc xe đã ngừng lăn bánh. Cụ ông kia quay lại và nói:

- Đến nơi rồi các cháu.

Châu Vân Du cúi người cảm ơn ông rồi nhảy khỏi xe ba gác. Cô chìa tay ra ngỏ ý đỡ hắn bước xuống. Hắn vẫn cố tình làm ngơ cô và nhất quyết tự mình di chuyển bằng bên chân còn lại. Bác sĩ trực trạm y tế nhanh chóng đưa hắn vào phòng khám, tiến hành sơ cứu vết thương để tránh nghiễm trùng. Châu Vân Du cũng đứng gần đó thay lời đảm bảo với hắn rằng mình sẽ chịu trách nhiệm cho sự việc trớ trêu này.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, biểu cảm của hắn từ đầu đến cuối cũng đều bình thản như không biết đau đớn là gì. Nhưng cho đến khi bác sĩ cầm kim tiêm lên chuẩn bị đưa vào người hắn một liều phòng dại, hắn liền thoáng để lộ chút dè chừng.

Châu Vân Du không thể nhịn được cười. Một kẻ gai góc và cao to nhường ấy lại sợ tiêm như đứa trẻ mẫu giáo hay sao?

Thấy cô cười nhạo mình, hắn ta liền chau mày tự ái ngay, phải nhắm mắt lại để cố tỏ ra cứng rắn. Cô không nhanh không chậm, tiến lại ngồi cạnh hắn, tay đặt lên bờ vai rộng của hắn và động viên:

- Anh không cần cố gồng, cứ thả lỏng ra nào. Tôi thề sẽ không cười anh đâu.

Giọng Châu Vân Du ấm hơn mọi khi, lại thêm cái nhếch mày hết sức uy tín, khiến hắn cuối cùng cũng tạm tin tưởng mà ghé sát lại gần cô hơn một chút để không phải nhìn thấy mũi tiêm đáng sợ kia.

Trên người cô phảng phất một mùi hương dịu mát. Không nồng nàn như nước hoa, cũng không hẳn phát ra từ quần áo, mà là mùi cơ thể hòa cùng hương thơm lưu trên mái tóc bồng bềnh. Ngửi vào sẽ cảm nhận được rõ một năng lượng vô cùng phóng khoáng và dễ chịu, thật đúng với tính bay bổng ở Châu Vân Du. Vậy nên đã hít một hơi, nhất định sẽ không kiềm chế được mà hít thêm lần thứ hai, thứ ba.

Hắn cứ mải mê như thế trong vô thức, đến nỗi bác sĩ tiêm xong lúc nào cũng không hay.

Bốp!

Cô đập một cái mạnh vào lưng khiến hắn choàng tỉnh mộng. Hắn ngơ ngác nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, chợt nhận ra mình vừa tiêm xong nên mới thấy nhẹ nhõm đi mấy phần.

Cô nhóc trước mắt hắn bé một mẩu như cây kẹo mút dở, ấy thế mà sức lực lại không hề yếu chút nào. Tuy chưa đủ làm hắn thấy đau nhưng vẫn thừa sức để lại hình bàn tay năm ngón in đỏ rực trên da. Quả thật là liều mạng!

Riêng Châu Vân Du thì lại không hối hận gì sau hành động bạo lực vừa rồi. Điều cô quan tâm bây giờ là trong người cô chỉ có vài đồng tiêu vặt còn sót lại sau một tháng ăn chơi hào phóng.

Các y tá và bảo vệ thì nhìn cô chằm chằm như chờ đợi. Bất quá, cô đành giao nộp cho họ toàn bộ số tiền ít ỏi đó của mình.

- Ôi mẹ ơi. Những gì cần làm tôi đã làm hết rồi đấy, vậy nên đừng mong tôi nói xin lỗi với anh. - Châu Vân Du ôm đầu thốt lên.

- Đừng mong cô nói gì cơ? - Hắn hỏi.

- Xin lỗi.

Châu Vân Du nhắc lại, sau đó mới nhận ra mình đã lỡ miệng nhanh hơn não. Không để cô rút lại lời nói, hắn gật gù, cười khẩy một cái:

- Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô. Coi như không còn nợ nần gì.

Dứt lời, hắn nhanh chóng quay gót rời khỏi trạm y tế, đi bộ ra điểm chờ xe buýt. Châu Vân Du chôn chân phía sau, lén đấm hắn thêm một phát trên không trung rồi nghiến răng lẩm nhẩm:

- Tạm biệt và hẹn không bao giờ gặp lại.

Thái độ của tên côn đồ ngông cuồng này khiến cô tức điên mà không làm gì được. Dẫu sao cũng tại cô vội đẩy hắn ra thế chỗ nên người bị chó cắn lại là hắn thay vì cô. Coi như hắn xui xẻo, Châu tiểu thư đây không muốn chấp nhặt nhiều.

Khoác balo lên vai, cô lò dò hỏi người dân trong làng về nhà của bà ngoại.

Quả nhiên không xa cách như chốn thành thị, ở vùng quê này hàng xóm láng giềng thân thiết với nhau chẳng khác nào ruột thịt, chỉ cần hỏi một câu họ liền có ngay câu trả lời và còn nhiệt tình dẫn cô tới tận nơi.

Căn nhà của bà nằm trong một con hẻm nhỏ ở xóm Trên, chỉ bé xinh với hai tầng vỏn vẹn. Tường gạch nâu đỏ, có những cây dây leo xanh rờn bám lên như điểm thêm phần mộc mạc. Mái ngói nghiêng nghiêng, nổi bật trên đó là cái ống khói đã sạm đen khói bếp và một tầng trệt nơi cửa kính hướng ra sân vườn ngập nắng. Phía trong hiên nhà, có hai chiếc ghế đẩu cùng cái bàn gỗ nhỏ đang nằm lặng thinh. Cây cối, rau quả, hoa thơm, tất cả đều được chăm sóc kĩ lưỡng nên vô cùng tươi tốt.

Bà ngoại của Châu Vân Du kia rồi, đang ngồi trên bậc thềm với một chú mèo cuộn tròn trong lòng. Đã bao lâu cô chưa được gặp bà? Có lẽ là lâu lắm, lâu đến nỗi khi ấy cô chỉ là một đứa trẻ không thể nhớ hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả gương mặt người bà thân thương.

Thấy bóng dáng cô từ xa, bà vui mừng đứng dậy và tiến đến đón đứa cháu nhỏ với tốc độ nhanh nhất có thể. Không để bà phải vận động mạnh, Châu Vân Du cũng phấn khởi, chủ động chạy xà vào lòng bà.

Ở tuổi 65, lưng bà còng xuống đôi chút, mái tóc muối tiêu nhiều sắc trắng hơn là đen, thời gian tuy đã xếp lên nước da bà những nếp nhăn tuổi tác, song gương mặt phúc hậu ấy vẫn có nét rất dễ mến giống với cô cháu gái mình.

- Cháu chào ngoại ạ! - Châu Vân Du cười khúc khích.

- Ôi Du Du của ngoại đã lớn thế này rồi ư? Đi đường xa chắc cháu mệt lắm, vào đây uống miếng nước rồi ngoại dọn cơm trưa cho cháu ăn nhé! - bà mừng rỡ ôm lấy cô cháu gái.

Thì ra cảm giác được yêu thương và quan tâm là như vậy. Lần đầu tiên cô được trải qua sự ấm áp này, gò má liền ửng sắc hồng và đôi môi cong lên khoan khoái.

Hai bà cháu trò chuyện rôm rả suốt buổi trưa giữa tiết trời thu êm đềm. Không có người hầu kẻ hạ hay món ngon thượng hạng như khi còn ở cùng cha, nhưng Châu Vân Du thật sự thấy yêu một cuộc sống thế này hơn nhiều. Bánh nướng, salad, lạp xưởng và nước ép, tất cả đều đủ để khiến cô no bụng sau một sáng nhiều biến động. Sau khi dùng bữa, cô tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quần áo thoải mái, cùng bà đi lên tầng.

- Đây sẽ là phòng ngủ của cháu. Ngoại đã dọn dẹp ngăn nắp và sắp xếp hành lí vào trong rồi. Nếu còn cần gì thì cứ nói với ngoại nhé!

- Vâng ạ, cháu cảm ơn ngoại nhiều nhiều. - Cô gật đầu răm rắp.

- Ngoan, giờ thì Du Du hãy nghỉ ngơi sớm đi.

Nằm trên chiếc giường nhỏ trong một căn phòng cũng nhỏ không kém, Châu Vân Du hài lòng lăn lội rồi vắt tay tên trán. Cô thư thái nhắm mắt lại, hy vọng giấc ngủ trưa của mình sẽ không bị cơn ác mộng về chó dữ hay tên côn đồ sợ tiêm kia quấy rầy.