Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 49: Kẻ Tung Ảnh



Ngày hôm sau.

Điều tra được mẹ con bà Thẩm Lan sang thành phố F, với thế lực và sự quen biết rộng rãi của Phùng Hựu Đông, chỉ trong vỏn vẹn mười ngày đã bắt được người nên bắt.

Tại một căn nhà được bỏ hoang, hai mẹ con Tô Đan bị trói chặt treo lơ lửng trên trần nhà. Thấy Phùng Hựu Đông đã đến, người canh giữ lấy hai chậu nước lạnh xối vào mặt cho bọn họ tỉnh lại.

Lúc này, hai người họ mơ màng mở mắt, nhìn thấy Phùng Hựu Đông đang ngồi uy nghi chễm chệ trước mặt mà hoảng sợ khủng khiếp, lắp bắp: “Phùng tổng!”

“Tưởng mình bỏ đi là xong chuyện sao? Khinh thường Phùng Hựu Đông tôi đến thế sao?”

Bắt được hai mẹ con bà ta hay không thì là vấn đề thời gian, với danh tiếng lừng lẫy của hắn, chỉ cần lên tiếng nhờ vả với những đối tác bên thành phố F, chắc chắn họ sẽ dốc hết lòng giúp đỡ.

Tô Đan sợ hãi lên tiếng: “Tại… tại sao ngài bắt tôi?”

“Tại sao ư? Chính cô nên hiểu rõ mới đúng chứ!”

Tô Đan ngay lúc này không biết tạo biện lý do thế nào, không nghĩ Phùng Hựu Đông lại thương Chiêu Vũ đến mức mù quáng như vậy, mặc dù tận mắt chứng kiến nhưng vẫn bao dung bỏ qua.

Tại sao số của An Đình Chiêu Vũ nó lại may mắn đến thế?

“Nói cho tôi biết, cô ăn thứ gì mà gan to đến thế, dám gày bẫy và bôi nhọ người phụ nữ của Phùng Hựu Đông tôi?”

Tô Đan không phải dạng người không biết thức thời, lên tiếng: “Tất cả đều do Mạc Thiến xúi giục tôi làm, tôi nhất thời ham tiền nên mới nghe theo hãm hại Chiêu Vũ! Phùng tổng, ngài rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này, chắc chắn sẽ không có lần sau!”

Cái tên “Mạc Thiến” thành công thu hút Phùng Hựu Đông, khiến hắn gắt gao chau mày, ánh mắt nghiêm khắc xét nét phóng thẳng đến cô ta, chậm rãi hỏi: “Mạc Thiến ư?”

“Phải! Là Mạc Thiến tung hình ảnh lên mạng…cô ta đã mua hai bức ảnh đó với giá mười triệu USD, điện thoại của tôi vẫn còn tin nhắn giao dịch.”

Phùng Hựu Đông cuộn chặt bàn tay, tự trách bản thân vô dụng để người phụ nữ của mình liên tục bị hết người này đến người khác mưu hại, đến giờ mới biết thì đã quá trễ.

Sau khi xác nhận lại những thông tin Tô Đan vừa nói, Phùng Hựu Đông đi ngay sau đó và liên tục nói chuyện điện thoại với trợ lý lẫn những đối tác, và cả người bạn thân Diêu Nhất.

Ông Phùng Uy biết Chiêu Vũ đã trở về, vô cùng vui mừng chứ không hề trách móc, thấy cô chẳng chịu ăn sáng còn lên tiếng nhắc nhở: “Cháu ăn trước đi, đừng chờ Hựu Đông, biết chừng nào nó về.”

“Anh ấy hứa với cháu 8 giờ sẽ về…”

Chiêu Vũ ngại ngùng cúi mặt, cùng lúc này Phùng Hựu Đông từ bên ngoài đi vào, bước lại ngồi xuống bên cạnh cô yêu thương ôm lấy, lên tiếng: “Ông và Chiêu Vũ ăn sáng chưa?”

“Ông với Hựu Di ăn rồi, còn Chiêu Vũ thì chưa, bảo rằng chờ cháu về đấy.”

Phùng Hựu Đông cưng chiều nhìn qua, ánh mắt tỏ ra trách yêu Chiêu Vũ, sau đó nói: “Vậy cháu và cô ấy xin phép vào trong.”

“Ừm… Hựu Đông với Chiêu Vũ à, hai đứa định sau khi kết hôn sẽ sống ở đâu?”

Chiêu Vũ có chút hơi sững sỡ, đưa mắt nhìn sang hắn, trùng hợp cả hai lại giao nhau, cô khẽ cười dịu dàng rồi gật đầu.

“Chiêu Vũ muốn sống ở đây để chăm sóc cho ông, sợ ông buồn!”

Ông Phùng Uy bật cười vui mừng, đôi mắt đỏ hoe vô cùng hạnh phúc. Thú thật thì ông không nỡ xa cháu trai và cháu dâu, sau này còn có cháu chắt của ông.

“Được, được, ngoan, ngoan… hai đứa vào trong ăn sáng đi.”

Vào phòng ăn, người làm đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng dọn lên cho cả hai. Thế nhưng, tạm thời Phùng Hựu Đông chưa dùng, cầm điện thoại xử lý vài chuyện.

Chiêu Vũ âm thầm nhìn hắn, khẽ ngậm chiếc muỗng, hỏi: “Sáng nay anh đi đâu vậy?”

Phùng Hựu Đông đặt điện thoại xuống bàn, gõ nhẹ lên trán của cô, thành thật trả lời: “Gặp mẹ con Tô Đan.”

“Hựu Đông, em nghĩ chỉ cần Tô Đan và bà ta xin lỗi em, với đính chính lại thông tin trên mạng thì được rồi, mình bỏ qua cho họ nha anh?”

Càng nghĩ, Phùng Hựu Đông lại càng thấy thương Chiêu Vũ, cuộc sống này thực sự rất bất công với cô. Người gọi là ba thì chẳng phải ba ruột, mẹ thì mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, bị những người cho là người thân liên tục hãm hại.

Có lẽ ông trời đã sắp xếp hắn đến để bảo vệ, che chở, chăm sóc cho cô…!

“Chiêu Vũ, không phải ai hay việc gì cũng có thể bỏ qua được!”

“Nhưng dẫu sao cậu cũng chăm sóc cho em… em…”