Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 50: Yêu Cầu



Từ sáng đến trưa, chỉ có vài tiếng đồng hồ và vài cuộc gọi, nhưng Phùng Hựu Đông đã làm cho tập đoàn AF lao đao, kẻ rút vốn người hủy hợp đồng, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì không sớm cũng muộn sẽ tuyên bố phá sản.

Vị thế của hắn trên thương trường hiện tại rất lớn, Phùng Thị đứng đầu thành phố W, càng ngày vươn mạnh thuộc hàng top trên thế giới. Riêng tập đoàn AF thì ngày càng thụt lùi, do những đời kế nghiệp sau này không được đoàn kết tương trợ, cứ đấu đá lẫn nhau để tranh giành quyền lãnh đạo.

Phùng Thị thẳng thắng công khai tuyên chiến, cũng chẳng ngại nói lý do là “Mạc Thiến”.

Hôm nay, Phùng Hựu Đông không đi làm, vốn dĩ hắn có một trợ lý và hai thư ký quá xuất sắc lẫn trung thành, riêng chú Thẩm thì từng theo ba hắn, giờ tận tụy làm việc cho hắn, nên yên tâm giao phó.

Sau khi xem xong tin tức, ông Phùng Uy buồn bã trò truyện với hắn: “Hựu Đông à, cháu cần tuyệt tình vậy không?”

Tuy ông và ông Viên ngày trước từng là đối thủ cạnh tranh, nhưng nghe kể lại ông ta đang sắp gần đất xa trời, nên nếu tâm huyết bao năm sụp đổ thì còn gì đau bằng.

“Nếu cách giải quyết của họ làm cháu hài lòng, cháu sẽ thương tình nhẹ tay.”

“Mạc Thiến làm ông thật thất vọng, từng rất thích vì hoạt bát và lễ phép.”

Phùng Hựu Đông đắm chìm…

Rốt cuộc mục đích của cô ta là gì, đã biết Chiêu Vũ là em gái cùng ba khác mẹ, hay là…?

“Ông nhìn ra con bé rất thích cháu, có lẽ như vậy nên mới…”

Ring ring.

Điện thoại của Phùng Hựu Đông reo lên, hắn lập tức nhắc máy, từ loa phát ra âm thanh: “Thiếu gia, ông Mạc Đình muốn gặp cậu, hiện tại đang ở tập đoàn.”

“Điều tôi chờ là cách giải quyết và người cần gặp, chứ không phải ông ta! ”

“Vâng, tôi đã hiểu!”

Bên nhà của Mạc Thiến vô cùng hỗn loạn, do người họ Viên liên tục gọi sang chửi mắng, trách móc đủ điều, còn nói phải tìm cách bảo vệ và vực lên tập đoàn AF.

Lúc này, Mạc Thiến chỉ có thể cầu cứu ở Phùng Hựu Di, nhưng cô ấy rất rõ ràng giữa tình bạn và tình thân, đúng và sai, nên từ chối giúp đỡ.

“Hựu Di, do mình yêu anh Hựu Đông quá nên sinh hồ đồ.”

Mạc Thiến giờ đây mới chịu thừa nhận, không còn như lúc đầu chối bay chối biến, tỏ vẻ nạn nhân oan ức.

“Mình nhắc nhở cậu cũng nhiều rồi, chứ không phải chưa từng. Mạc Thiến, tốt nhất cậu nên đến gặp anh chị hai mình, thành thật xin lỗi thì biết đâu sẽ được bỏ qua.”

…----------------…

Buổi chiều.

Chẳng còn cách nào khác, đích thân chủ tịch là ông Viên Hoằng sang thành phố W giải quyết, cùng ông Mạc Đình và mẹ con Mạc Thiến đến Phùng gia tìm Phùng Hựu Đông cầu hòa.

Thái độ của hắn lúc này thực sự rất ngông cuồng, xem những người trước mặt như lông hồng, hoàn toàn không đặt nặng trong mắt.

“Phùng tổng, Thiến Thiến trẻ người non dạy, nhất thời háo thắng nên mong ngài chăm chước bỏ qua.”

Sau đó, mẹ Mạc Thiến lại nói: “Một phần do Thiến Thiến thích cậu đã lâu, nên…”

“Nếu muốn giải thích thì ra ngoài tự nói nhau nghe, tôi không rảnh!”

Phùng Hựu Đông lạnh giọng cắt ngang câu nói, ánh mắt càng quét từng người.

Kiên nhẫn của hắn không nhiều, ngồi nghe mấy lời vô bổ này thực sự khó chịu.

Ông Mạc Đình lặng thinh, giờ đây đang đứng giữa hai người con gái, ông nói sao thì cũng chẳng thể nói được.

Lúc này, Mạc Thiến đứng dậy cúi gập người trước Chiêu Vũ, lên tiếng: “Tôi xin lỗi!”

“Bôi nhọ danh dự, vu khống, làm ảnh hưởng ‘nghiêm trọng’ đến tinh thần, sức khỏe của vợ tôi thì một câu xin lỗi là xong sao? Đơn giản thế ư?”

Đôi mắt Mạc Thiến đỏ au nhìn sang Phùng Hựu Đông, trái nghịch với đó là sự lạnh tanh từ phía đối phương, khiến cô ta yêu quá hóa giận.

“Em thích anh đã lâu và vẫn giữ tình cảm đó trong lòng, còn nó phản bội anh, tại sao anh vẫn yêu nó?”

“Mạc Thiến!”

Cả ông Viên Hoằng và Mạc Đình đều sửng sốt gằn giọng, ông ta lôi kéo cô ta ra xa và dùng ánh mắt đe dọa, đây chẳng khác nào là một điều tự hủy.

“Đây là sự hối lỗi sao?”

“Mạc Thiến, con không được nói Chiêu Vũ như vậy, dẫu sao thì…”

Dẫu sao thì chuyện đã đến mức này, Chiêu Vũ cũng hồi phục trí nhớ, bí mật nên nói ra.

Phùng Hựu Đông càng thêm nóng giận, nghĩ ông ấy đang lợi dụng sự lương thiện của Chiêu Vũ để cứu lấy Mạc Thiến.

“Dẫu sao thì…hai đứa cũng là chị em ruột với nhau!”

Bốn người đều bàng hoàng sửng sờ nhìn sang ông ấy, chỉ riêng Phùng Hựu Đông là bình thường, sau đó Chiêu Vũ bước qua với hắn, gấp gáp lên tiếng: “Chuyện gì vậy anh?”

Phùng Hựu Đông đứng dậy ôm cô vào lòng vuốt ve, nhỏ nhẹ cất lời: “Một lát anh giải thích với em sau nha.”

“Ba nói thế là sao?”

“Ông nói gì? Tại sao cô ta với Thiến Thiến là chị em ruột?”

Hai mẹ con Mạc Thiến lúc này đã mất bình tĩnh, bà ta hung dữ trợn mắt nhìn ông ấy.

Phùng Hựu Đông cất tiếng: “Chuyện gia đình các người, vợ chồng tôi không có húng thú để nghe.”

Sau đó, hắn nhìn sang ông Viên Hoằng, nghiêm nghị nói tiếp: “Tôi không muốn dồn ai vào đường cùng cả, nhưng cách giải quyết của phía ông chưa làm tôi thực sự hài lòng!”

“Vậy Phùng tổng và phu nhân yêu cầu giải quyết thế nào?”

“Tập đoàn AF mở cuộc họp báo, Mạc Thiến phải công khai xin lỗi phu nhân của tôi, thừa nhận cô gái trong tấm ảnh là mình và đã cắt ghép khuôn mặt của vợ tôi vào đó, còn lý do thì tự các người nghĩ, nhưng phải khiến tôi thấy thỏa đáng!”