Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 6: Mê Muội Không Dứt



Chiêu Vũ buồn bã cụp mắt, bàn tay mâm mê chiếc váy của mình, đắm mình suy nghĩ về người hắn thương. Cô gái đó hiện tại đang ở đâu? Liệu đã có chồng hay chưa? Tại sao cả hai không ở bên nhau? Có lẽ trước khi cô xuất hiện, họ đã từng có thời gian hạnh phúc.

Rồi một lúc nào đó cô ấy quay về, cô sẽ phải ra đi sao?

Phùng Hựu Đông say mê nhìn cô, ánh mắt chìm sâu vào khuôn mặt, dù bao nhiêu lần hay bấy nhiêu lâu cũng không thấy chán, ngược lại còn đắm đuối đến điên cuồng, sự chiếm hữu cô gái này là của riêng càng lúc thôi thúc nhiều hơn.

Chiếc cần cổ trắng noãn gợi cảm của cô nhen nhóm ngọn lửa trong người của hắn, yết hầu nam tính chuyển động lên xuống, rất nhanh đã bùng phát thèm khát tới cực hạn.

Hắn dụi mặt vào đó, mút mạnh một cái, dấu hôn đỏ chói xuất hiện như đánh dấu sở hữu.

Cô giật mình, kêu lên: “A...”

“Em sang đây quyến rũ tôi ư? Chiêu Vũ, em đã thành công rồi!”

Chiêu Vũ trợn mắt kinh ngạc, gì chứ? Cô sang đây quyến rũ hắn khi nào? Cô chỉ muốn giải thích để hắn không phải hiểu lầm rồi đuổi việc Hứa Siêu, chứ hoàn toàn chẳng có ý định đen tối như hắn nói.

“Tôi...ứm~”

Bờ môi đỏ mọng vừa he hé thì đã bị dán lại bằng bờ môi khô khan của hắn, ghì lại thật lâu, đến hôn thôi cũng thấy hắn thực sự nâng niu và trân quý Chiêu Vũ.

Sau đó, Phùng Hựu Đông chuyển động mút máp từng cái lên đôi môi hờ hững ấy, kỹ năng điêu luyện dùng chiếc lưỡi từ từ tách mở hàm răng của Chiêu Vũ, luồn lách khuấy đảo trực tiếp, đầu lưỡi trơn mềm của cả hai va chạm vào nhau, khao khát cuồng nhiệt xoắn xuýt.

Bàn tay liên tục sờ mó da thịt mịn màng của Chiêu Vũ, hết chui bên dưới chiếc đầm ngủ vuốt ve đến luồn lên phía trên bóp lấy vật thể to tròn độn lên rõ ràng, cảm giác rất sướng tay và thích thú.

Ba năm trôi qua, đối với Chiêu Vũ chuyện này quá quen thuộc. Ở độ tuổi 18, còn là thiếu nữ trong trắng, thuần thiết, ngây thơ, chắc chắn sẽ có sợ hãi khi quan hệ thể xác với một nam nhân. Lần trải qua đêm đầu tiên với Phùng Hựu Đông, cô vừa tủi thân vừa ấm ức nên đã khóc rất nhiều. Nhưng lúc này, loại cảm giác đó hoàn toàn biến mất, từ rất lâu!

Nụ hôn ướt át, nóng bỏng triền miên kéo dài đến hơn hai mươi phút. Hắn vừa nhả ra, cô đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay hư đốn của hắn, ư ử kêu rên: “A... nhột...vừa phải thôi... ư.”

Phùng Hựu Đông nhoẻn miệng cười khẽ và nhanh chóng thu lại. Bề ngoài của hắn không phải thanh tao, thư sinh như Lục Trác hay những thiếu gia khác. Hắn sở hữu vẻ đẹp mạnh mẽ, trông cực kỳ chững chạc và cứng cỏi hơn số tuổi hai mươi chín.

Bế gọn Chiêu Vũ đặt ngồi lên bàn làm việc, môi lưỡi lần nữa tiếp xúc day dưa cùng nhau, đồng điệu phối hợp bởi do đã quá thân thuộc, đến hơi thở của đối phương cũng dễ dàng nhận ra.

Bờ môi mát lạnh ươn ướt rơi xuống chiếc cần cổ và xương quai xanh nữ nhân quyến rũ, tiếp tục mút mạnh để lại dấu vết do có ý đồ sâu xa.

Chiêu Vũ lập tức ngăn cản: “Đừng! Mọi người sẽ thấy, anh đừng hôn nơi đó!”

Mục đích chính xác là hắn cố tình để cho mọi người thấy, cô xinh đẹp chắc chắn sẽ có nhiều chàng trai theo đuổi, thế nên hắn phải đóng mộc.

Nhưng cô giỏi lắm, dám lấy kem che đi.

“Tôi thích hôn nơi đó, ngày mai cấm em che, nếu không đừng đi cắm trại.”

Gì cơ?

Phùng Hựu Đông nổi chứng gì nữa?

Lỡ mọi người thấy, cô phải giải thích thế nào?

Lúc trước bạn bè cô hỏi về mối quan hệ, cô phải nói dối rằng cả hai họ hàng xa, cô gọi hắn là chú.

“Quá đáng!”

Phùng Hựu Đông bật cười trầm ồn trong họng, bàn tay vén chiếc đầm thun của Chiêu Vũ lên cao, trực tiếp cởi qua khỏi đầu và vứt đi cùng với áo choàng màu nude của hắn.

Cô ngượng ngùng dùng tay che ngực, ánh mắt va phải vào hình xăm khắc trên da thịt của hắn. Thế nhưng, hắn không để ý đến điều đó, nhanh chóng kéo tay và tách hai chân để bản thân hắn ở giữa, vật nam tính độn lên to chướng ẩn núp trong chiếc quần đùi đã rục rịch không yên.

Hai làn da trái ngược ma sát vào nhau, hắn màu nâu đồng còn cô trắng hồng. Lúc này, Phùng Hựu Đông tiến hành phân đoạn mở bài, dùng chiếc lưỡi tinh tế chăm sóc hai nhụy hoa đỏ thẫm nhô ra trên bầu ngực mềm mại to tròn, bàn tay nóng rực liên tục chà vuốt vào da thịt và nắn bóp bờ mông căng tròn.

Đổi lại những hành động đó là tiếng rên rỉ mị hoặc thanh thoát phát ra từ cổ họng Chiêu Vũ, vùng nhạy cảm bên dưới đã sớm tuôn chảy tràn trề dịch thủy.

Càng lúc tiến xuống, liếm mút từng cái vào phần bụng thon gọn. Chiêu Vũ thở dốc do kích thích, cơ thể ưỡn ẹo, nhu cầu sinh lý tăng cao mãnh liệt.

“Ư ~”

Phùng Hựu Đông tụt chiếc quần lót bằng ren màu trắng của cô ra khỏi thân thể, sau đó dạng rộng hai chân chăm chú nhìn ngắm ở giữa, nơi sâu thẩm bí ẩn đang ướt đẫm.

Chiêu Vũ cố gắng khép lại, lên tiếng: “ Đừng nhìn chằm chằm như thế.. ư... ”

“Đẹp lắm, Chiêu Vũ!”

Âm giọng của hắn vừa trầm vừa đục, đưa tay nâng một chân của Chiêu Vũ đặt lên trên bàn, vùng nhạy cảm non mềm hồng hào bại lộ đến rõ ràng trước ánh nhìn mê muội không dứt của đối phương, tập trung chiêm nghiệm như một vị bác sĩ đang thăm khám cho bệnh nhân.

“ Thực sự rất đẹp. ”

Chiêu Vũ chống tay về sau đỡ lấy cơ thể đang mềm nhũn, hô hấp dồn dập, mọi câu nói thốt ra đều rất khó khăn.

“ Tôi xấu hổ...ư...”

Cuối cùng, khát vọng cháy bỏng thúc đẩy, Phùng Hựu Đông không ngần ngại, như bao lần mở bài cho trận chiến ái tình khốc liệt, hắn úp khuôn mặt điển trai vào nơi đó và dùng chiếc lưỡi điêu luyện khuấy đảo đến khi cô chạm tới cao trào sung sướng.

“ Á... ư...”