Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 7: Xin Anh



“Á... ư...”

An Đình Chiêu Vũ ngửa mặt tận hưởng khoái cảm, đôi mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà, âm thanh chùn chụt hòa quyện cùng giọng điệu nỉ non triền miên vang vọng trong văn phòng, bàn tay đặt xuống bờ vai vững trãi cào cấu, lắm lúc không khống chế được bản thân mà vò đầu nắm tóc Phùng Hựu Đông.

“Đừng mà...ư~”

Phùng Hựu Đông không những không dừng, ngược lại hành động càng thêm quá quắt, hai cánh hoa hồng hào mềm yếu bị hắn ức hiếp đến run rẩy tê dại, bên trong liên tục co rút, dịch thủy tuôn như mưa bão, sự giày vò vô cùng sung sướng.

“Em thích không, Chiêu Vũ?”

Hơi thở nam tính trở nên khó khăn hơn bao giờ, hắn đứng thẳng người dậy và nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần đùi, giải phóng tự do hạ bộ sưng phồng khiến hắn khó chịu, lập tức cầm lấy người anh em dũng mãnh chà sát vào hoa viên đẫm nước của người phụ nữ đối diện, sau đó vùi lấp nhấn sâu vào khoảng trống bên trong thân thể.

“ Ứ...ư...a...ư~”

Chiêu Vũ bám vào người Phùng Hựu Đông thở dốc, tiếp nhận thêm cảm giác tuyệt vời khác được hắn mang đến, thanh âm rên rỉ yêu kiều phát ra mỗi lúc càng lớn, cố gắng kìm nén nhưng bản thân lại không thể làm được.

Lúc này, Phùng Hựu Đông nâng một bên chân đặt lên cánh tay săn chắc lộ rõ đường gân của hắn. Thắt lưng dẻo dai chuyển độ đều đặn, mỗi lần đều chạm đến vị trí sâu nhất và chuẩn xác đỉnh điểm kích thích, lý trí đã bị thiêu đốt bởi ngọn lửa bùng nổ trong người, cuồng nhiệt nhấp hông và đè ép, lạ thay hành động đó lại mang cho cả hai sự sung sướng ngất ngây.

“Ưm...ư...a...chậm...một chút~~”

Chiêu Vũ rên rỉ mê hoặc, da mặt ửng hồng cùng ánh mắt mơ màng và mồ hôi trên trán dần dần xuất hiện.

“Nhẹ một... chút...~.”

Một lúc sau, Phùng Hựu Đông ôm cô xuống khỏi bàn làm việc, nơi đó nhày nhựa một vũng. Hắn lập tức xoay chuyển cơ thể để tấm lưng láng mịn đối diện và vểnh bờ mông căng tròn đưa về phía mình, tiếp tục xâm nhập vào tư mật trơn trượt của cô, mỗi lần thúc đẩy va chạm trực tiếp vào phần xương hông nam tính.

Nhiệt độ càng lúc càng nóng khiến hai thân thể nhễ nhại mồ hôi, đỏ ửng, nhịp điệu mỗi lúc mỗi nhanh và khoái cảm kéo đến vỗ ập cuốn lấy. Không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng thở dốc mạnh mẽ và rên rỉ, cộng thêm âm thanh nhạy cảm lạch bạch sau những lần di chuyển, cuộc yêu đã trôi qua gần ba mươi phút nhưng dường như vẫn chưa có tín hiệu giảm nhiệt hay kết thúc, cả hai trầm mê vào trong biển tình bao la vây kín.

Hắm gầm rì rên rỉ trong họng: “Hự... ư... Chiêu Vũ...tôi hạnh phúc!”

“Ưm... a... ư... ư...~.”

Phùng Hựu Đông lần nữa thay đổi, nhưng chính xác là đổi địa điểm chiến đấu, đôi chân của cả hai chầm chậm di chuyển tiến đến chiếc sofa gần đó. Mỗi một bước chân, Chiêu Vũ đón nhận những cú thúc vô cùng chất lượng từ người đàn ông phía sau.

Vật tượng trưng cho nam nhân vẫn còn cực kỳ cứng ngắc và nghênh ngang. Phùng Hựu Đông đem ra khỏi cơ thể cô, nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế và bắt ép Chiêu Vũ ngồi lên phần đùi hắn, tạo một tư thế giao hợp mới cho cô ở thế chủ động.

“Ngứa a... khó chịu... ư.”

Chiêu Vũ trượt lên trượt xuống, nhúc nhích chiếc mông, bí bách đến mếu máo muốn khóc.

“Xin tôi đi... ư~”

Phùng Hựu Đông vô cùng lưu manh, cầm hạ thân nóng rực chà sát vào nơi đang nhạy cảm của Chiêu Vũ, khiến cả người cô tê dại, hơi thở muốn ngưng động.

“Xin anh.. hức.”

Khóe môi khẽ cong hài lòng, cắm lút vào bên trong hoa viên non mềm ấm nóng. Cuộc chơi ngưng tầm năm giây đã khởi động trở lại, mặc dù xấu hổ nhưng cô không biết làm gì khác ngoài nhún nhảy và nương theo tiếu tấu mạnh bạo của Phùng Hựu Đông.

“ Tôi giúp em... ư... nhanh hơn... ”

Bầu ngực đầy đặn nảy lửa lắc lư liên tục chà sát vào da thịt đối phương theo từng chuyển động, càng thêm hưng phấn mà chọc ngoáy bên dưới, một bên ngực to được hắn tận tình nhào nặn trong lòng bàn tay, và nhụy hoa ngứa ngáy bên kia đã sớm ngậm nút trong miệng vỗ về.

Chiêu Vũ say sưa hét vang, đầu óc hiện tại trống rỗng không còn khả năng nhận biết, kích thích mỗi tế bào, cơ thể run rẩy co quắp ôm chặt Phùng Hựu Đông hơn nữa.

“Á... đừng... đừng... như thế...ưm ~.”

Bên trong co rút liên hồi, ôm ấp khít chặt lấy anh bạn đối tác hung hăng, nguy hiểm. Trên phần đùi săn chắc của Phùng Hựu Đông nhớp nháp ước nhẹt do nãy giờ cô ngồi lên, với một người ưa chuộng sạch sẽ và khó tính như hắn thì chắc chắn sẽ khó chịu. Thế nhưng, lúc này hắn lại chẳng quan tâm đến điều đó, hai mắt lim dim khép hờ hưởng thụ cực khoái đang lan rộng khắp ngỏ ngách cơ thể.

“A...ư..ư...sâu quá...ư~. ”

“Chiêu Vũ... mạnh hơn...ư.”

Trận chiến thứ nhất kết thúc thì trận thứ hai tiếp diễn chỉ cách vài phút cho Chiêu Vũ nghỉ ngơi. Cơ thể mềm mại của cô bị hắn xoay chuyển liên tục, đổi đủ tư thế để có xúc cảm mới mẻ.

“ Ư... a... nhẹ một...chút...~.

“ Hức... nhẹ một chút...ư...xin anh! ”

“Gọi tên tôi, Chiêu Vũ...ư... tôi muốn em gọi tên tôi! ”

Chiêu Vũ mếu máo úp mặt xuống sofa, rên rỉ: “Hựu Đông...ư... xin anh...nhẹ lại...a~.”

“Tôi thưởng cho em! ”

Chiêu Vũ ngây thơ nghĩ, thưởng là nghỉ sao?

“Á...”

Không nghỉ, không hề nghỉ, hắn còn làm cuồng bạo hơn!