Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 53: Em là mối tình đầu



Tôi sau đó lặng im nhìn anh ta, không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy chuyện anh ta với tình nhân Cẩm Mộng làm với tôi trong quá khứ phải từ từ tìm hiểu thêm.

Đông Đông ôm tôi vào lòng, nghẹn giọng nói: “Em là mối tình đâu của anh, anh chỉ yêu mỗi em, dù em có xua đuổi, tìm cách né tránh thì anh cũng dùng hết sức để chạy đến bên em, anh không buông tình cảm này đâu, đừng cố gắng đẩy anh ra xa nữa.''

Ôm xong rồi, nói xong rồi liền quay lưng bỏ đi biệt tăm biệt tích, để lại tôi ở đó ngơ ngơ ngáo ngáo vẫn chưa thể thấm rõ điều gì.

Vết thương của tôi cũng khá nặng, cơ thể đau đớn khắp nơi, yếu ớt đến chán nản, cứ hễ trở mình lại đụng trúng vết thương bên trái, bên trái hoặc dưới chân, đau đớn là thế nhưng biết con gái ruột của mình an toàn trở về nhà thì nhủ lòng đau mấy hôm thôi rồi về với con bé cũng được.

Bỏ đi cả buổi hoá ra là về nhà làm thức ăn cho tôi, mặc dù tôi là người bệnh nhưng những vết thương này không ảnh hưởng đến việc ăn uống, chỉ là không nên ăn những món gây sẹo còn lại cứ không dị ứng thì bác sĩ cho dùng tất cả.

Biết tôi không thích ăn cháo nên Đông Đông tranh thủ về nhà sớm tự tay nấu những món ăn mà tôi thích khi còn ở chung với anh ta nhiều năm trước.

Thức ăn thơm ngon đã được bày sẵn lên bàn, Đông Đông nhẹ nhàng dìu tôi đến ngồi sofa, bưng chén thức ăn đã sớm được gắp đầy ắp các món lên trước mặt tôi, chậm rãi đút từng miếng.

Đút cho tôi được vài miếng liền mở miệng nói: ''An Nhi nó không sao, nó bị chuốc thuốc mê nhưng may là liều lượng nhỏ, con bé không biết chuyện gì, anh dặn mọi người là nếu con bé có hỏi gì cứ nói nó chơi mệt quá mà ngủ thiếp cả buổi lâu. Bây giờ thì nó đang chơi với người làm ở nhà, nó đòi đi theo anh đến gặp em nhưng anh nói không tiện, ban đầu nó vùng vằng đu bám đòi theo cho bằng được, nhưng anh hứa sẽ đưa em về đó với nó, nó mới chịu buông mà để yên cho anh đến đây thăm em đó. Thời gian này sức khoẻ em không thể nào nhanh chóng hồi phục được đâu, anh hiểu tính em cũng không muốn bố mẹ mình lo, càng không muốn để đám bạn của em biết chuyện, nếu biết chắc hẳn bọn họ sẽ còn lật nhà họ Khải lên luôn chứ không đơn thuần là dễ bỏ qua như em. Anh chắc chắn không thể để em ở một mình thời gian này, vì vậy anh sẽ đưa em về nhà anh, tiện bề chăm sóc em, An Nhi mỗi ngày được gặp em, vả lại em cũng nên tập làm quen với nhà chồng tương lai đi."

Rồi anh ta lại nhíu mày, nói: “Cũng có thể là nơi quen thuộc của em từ lâu, chỉ là quay về..."

Những gì anh ta nói cũng không phải không có lý, nhưng nghe nói bên họ Đông ông thủ tướng đã lớn tuổi, không thích con cháu mình sống tách biệt bên ngoài, vì vậy từ lão già Đông Cao Quang cho tới Đông Đông hay kể cả ả con rơi con lụm Cẩm Mộng kia cũng đều phải sống chung biệt phủ với nhau, chỉ là đất rộng nên xây thành nhiều gian nhưng vẫn sử dụng chung một cánh cổng, nên việc sớm muộn đụng mặt nhau là chuyện không thể tránh.

Cuối cùng tôi cũng ngốn xong đống thức ăn Đông Đông ép tôi ăn cho hết, tay chân bị thương sức cùng lực kiệt nên chấp nhận yếu thế bị anh ta bắt nạt.

Căng da bụng trùng da mắt, muốn leo lên giường chợp mắt chút nhưng lại thấy Đông Đông từ lúc nào đã leo lên giường tôi nằm xoài hay chân, nhắm mắt hưởng thụ.

Chắc hẳn lo cho tôi, còn lo việc công ty nữa, anh ta cũng thấm mệt rồi, đắn đo không biết nên tìm cớ đuổi khéo anh ta về không hay cứ mặc kệ để anh ta chợp mắt tạm ở giường bệnh của tôi cũng được.

Rốt cuộc tôi cũng chậm rãi nói: "Anh mệt như thế coi về nhà nghỉ ngơi đi, tôi ổn, không cần phải ở đây miết với tôi đâu."

Anh ta vẫn nhắm chặt mắt, nhưng miệng thì mở: "Em đang đuổi anh đó à?"

Khóe miệng tôi giật giật. Chột dạ vì câu hỏi của anh ta chính là cái cớ chính xác trong đầu tôi lúc này: "Thực tình anh ở đây tôi thấy không thoải mái."

Đông Đông mở mắt bàng hoàng nghiến răng nói: “Không thoải mái..?? Ý em là gì?? Chẳng phải lúc anh ở nhà em, em vẫn bình thường với anh còn gì."

''Không, miễn cưỡng đó."

Tôi ngẫm nghĩ lại, bây giờ hẳn là anh ta rất cần một giấc ngủ dài để lấy lại tinh thần, anh ta không phải kiểu người ở đâu cũng có thể nằm huống chi là nhắm mắt ngủ, đã trăm công nghìn việc còn phải lo cho tôi, đã thế nhận lại toàn sự phũ phàng của tôi, thôi thì làm người cũng chừa một đường tích đức chứ tàn nhẫn quá cũng không hay.

Giấc ngủ này của Đông Đông coi như ân huệ tôi ban cho anh ta vậy.

Thế nên tôi cũng từ từ nằm dài người trên sofa nhắm mắt đánh một giấc, đợi khi anh ta đi rồi tôi leo lại lên giường cũng không muộn.