Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 63: Mê hoặc Đông Đông



Ủa không phải là Cẩm Mộng, hình như là tiểu thư nhà nào. Ăn mặc thì cũng bình thường, cũng không xinh đẹp cho lắm, nói về nhan sắc đúng là chẳng ai hợp với Đông Đông bằng tôi.

Đông Đông đang ngồi bên bàn đá, trên mặt bàn là dĩa trái cây, lại là bình trái cây lên men. Nhìn thấy nó là lại nổi điên chuyện lúc nãy anh ta cãi nhau với tôi. Mà trông bộ dạng của anh ta không giống là đang hẹn hò nam nữ, cứ như cấp trên với nhân viên phạm lỗi vậy.

Hồi lâu mà nơi đây vẫn lặng im, tôi hiếu kỳ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi của cô gái kia.

Gương mặt cô gái này nhìn gần cũng chỉ đẹp hơn mấy người giúp việc nhà tôi một chút, nhìn từ trên xuống dưới thật nhạt nhẽo vô vị.

Bờ môi cô ta khẽ mấp máy, lâu sau, run run bật ra một cái tên, tôi nghe rất rõ, là gọi tên tôi.

Tôi vuốt vuốt đuôi tóc mình, không trả lời vội, nhấp một ngụm trái cây lên men Đông Đông vừa rót cho tôi, lại dò xét cô ta từ đầu đến chân, lạnh lùng hỏi: “Cô biết tôi à?"

Chỉ là một câu hỏi đơn giản mà sao trông cô ta vừa kinh hãi vừa hoảng loạn tới mức ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy, hai mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Tôi thấy rất khó hiểu.

Tôi là người chứ có phải ma đâu mà vừa thấy mặt thì run rẩy, tôi vừa mở lời thì lại kinh hoàng như thế.

Đông Đông yên lặng kéo ghế ngồi sát tôi hơn.

Cô gái kia hai đôi mắt vẫn dán thẳng vào mặt tôi, cực kỳ khiến người khác khó chịu, tôi ghét nhất là ai đó cứ nhìn thẳng mặt tôi một cách lộ liễu như thế.

Đông Đông ngẩng lên, nói với cô gái vẫn đang ngây dại nhìn tôi: “Như cô đã thấy và biết, tôi đã có hôn thê, cô ấy còn đang hiện diện ở đây, cho nên những lời lúc nãy cô nói tôi coi như chưa từng nghe."

Những lời lạnh thấu xương của Đông Đông đã khiến cô gái kia sắc mặt trắng bệch.

Tôi nheo mắt dò xét cô gái kia một lần nữa kỹ hơn, mơ hồ chợt nhận ra, đây chẳng phải con gái của trưởng phòng kinh doanh đang làm việc ở công ty nhà tôi sao. Lại còn tưởng là ai xa lạ.

Vừa định cất lời nhận ra người thì lại một người nữa xuất hiện. Lại là một người quen cũ nữa, người đã cùng anh trai họ của mình ăn hiếp Tống Trinh đây mà - Cẩm Mộng.

Đôi mắt Cẩm Mộng vừa nhìn thấy tôi đã vô cùng thổn thức nghẹn ngào.

Đông Đông tự nhiên gửi cho tôi một tin nhắn, anh ta nói lúc cãi nhau với tôi anh rất giận dữ, quả thật từ nhiều năm trước cho tới hiện tại đó là lần đầu tôi thấy anh ta lớn tiếng với tộ như thế.

Đông Đông rất giỏi giữ bình tĩnh, tôi thấy hôm qua anh ta hẳn rất giận dữ. Tôi vẫn luôn hiếu kỳ lúc anh ta nóng giận sẽ trông thế nào, không ngờ lại bất ngờ đến ngay hôm qua.

Tiếng thổn thức nghẹn ngào của cô gái kia nghe mà não nề, Đông Đông vẫn dửng dưng, chỉ miệt mài lướt điện thoại.

Ơi trời, hôm nay ngày gì mà nhiều người cùng lúc nhắn tin cho tôi thế không biết.

Thông tin từ Giang Nhiệt Lệ cho tôi biết thì hình như lúc tôi đang nằm viện Đông Đông phải thức đêm ở bệnh viện chăm sóc tôi, ban ngày phải lên công ty làm việc. Liên tục nhiều ngày như thế anh ta có chút mệt mỏi, lấy lý do sếp mệt cô gái mít ướt Mã Lệ kia đã cả gan định thừa nước đục thả câu mà quyến rũ Đông Đông.

Cô ta chắc hẳn ăn gan hùm mật gấu nên mới dám đụng đến người của tôi. Đọc xong tin nhắn đó Đông Đông còn chưa phản ứng gì mà lửa giận trong tôi đã bốc lên cao rồi.

Bên cạnh đó tiểu tam Cẩm Mộng lại trước mặt Đông Đông thể hiện tình chị em sâu đậm chẳng hề căm ghét, giận dữ mà lại còn cầu xin giúp cho cô ả kia.

Gì mà khóc lóc um xùm lên nghe loạn cả đầu. Càng ngồi càng thấy chướng mắt, tôi thở dài một tiếng, định đứng lên quay trở về phòng.

Đúng vào lúc muốn về mà chưa kịp đứng lên thì cô bác sĩ trực phòng y tế ở công ty Đông Đông lại lết tới chỗ tôi, thảm thiết xin: “Bạch tổng, tôi biết cô là vợ sắp của cậu Đông, tôi thật sự chỉ vì quá hâm mộ cậu ấy thôi, tôi biết lỗi của tôi rồi, mong cô bỏ qua lần sai phạm đầu tiên này của tôi. Mong cô nói giúp tôi một lời với cậu Đông nữa."

Tôi im lặng một hồi, quay đầu sang nhìn Đông Đông rồi nhìn lại Mã Lệ: "Thật không có chút thể diện nào, trước khi làm ra chuyện tại sao không nghĩ đến hậu quả mà phải đợi nó xảy ra rồi chạy đi van xin, xin lỗi. Dư thừa!"

Mã Lệ ngẩng đầu lên nhìn tôi mà ấp úng: “Tôi.."

Tôi thở dài một cái rồi nói tiếp: “Chắc hẳn cả nước này ai xem tin tức cũng sẽ biết đến cuộc hôn nhân được hai bên gia đình chấp nhận của tôi với Đông Đông, nhưng cô vẫn cố tìm cách đến gần chồng tương lai của tôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là người đã từng đính hôn mà nhỉ, vậy mà còn động lòng với chồng tương lai của người khác. Người đã có chủ dù là nam hay nữ không được phép có tình ý gì với người khác, đó là một sự rẻ tiền. Tôi chắc hẳn bố mẹ cô sẽ dạy cô điều đó, ấy thế mà cô lại không biết đến điều đó, không lẽ cô không được dạy ư. Nói trắng ra là loại mất dạy đó."