Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 64: Không an phận



Ánh mắt của Mã Lệ rất phức tạp, run sợ nhìn tôi nói: "Nhưng tôi chưa làm gì quá phận với cậu Đông cả."

Tôi ngáp một cái, nói: “Nếu tôi không lầm thì hình như cô có thói quen hay đi chùa đúng không?"

"Sao... sao cô biết..?"

Mã Lệ khóc khóc mếu mếu mãi, tôi gõ gõ vào cạnh bàn, nói với cô ta: “Đi chùa hoa rơi của Phật, tâm lại dậm dật muốn ngủ với chồng người khác. Cẩn thận có ngày bị <dạy dỗ> đấy cô gái trẻ ạ, lúc đó đừng thắc mắc sao Phật không chứng. Tiểu tam thì Phật nào chứng.?"

Nói rồi đứng lên bước nhích sang, khẽ phủi thẳng trang phục, dùng ánh mắt khinh thường liếc Cẩm Mộng một cái rồi đi.

Có điều đi chưa được nhiều bước đã bị Đông Đông giữ lại. Tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta thả tay ra, nói: “Em có muốn ăn gì với anh không?"

Trong khi tôi đang hoang mang thì Đông Đông liền nói: "Đi cùng anh đi."

Lúc trước Cẩm Mộng thấy tôi mất trí chỉ là cô gái nhà nghèo không biết xuất thân của mình, nên cô ta đã liên tục tìm cách ức hiếp tôi. Lần này Đông Đông bỏ mặc cô ta chạy theo tôi, thấy lòng mình có đôi chút hả hê, nên tôi làm ra vẻ an tâm hưởng thụ sự ân cần của Đông Đông.

Suốt dọc đường chúng tôi không nói gì. Con đường mà anh ta đưa tôi đi có vẻ không được thẳng, vì chân tôi hơi yếu, nên dọc đường đều chậm chạp cẩn thận chú ý sợ vấp, mắt lại cận không đeo kính, nên chẳng có thời gian đâu mà nói chuyện với hắn.

Tôi cũng hơi buồn ngủ, đi hết quãng đường này lại càng mệt quên luôn cái đói, đến sảnh vào phòng khách, đi vòng ra sau sẽ là hướng ra phòng ăn, tôi chẳng còn tâm trí ăn uống gì, chỉ muốn chạy thẳng lên phòng ngủ một giấc.

Chưa kịp bước lên bậc thang lại bị Đông Đông kéo lại.

Tôi cực kỳ uể oải xoay đầu nhìn anh ta: "Tôi chỉ muốn đi ngủ, anh đi ăn một mình hay rủ mấy cô gái lúc nãy đi ăn chung đi."

Chưa kịp bước lên bậc thang lại bị Đông Đông kéo lại.

Anh ta lặng người, không cười, nói: “Anh nghe nói cả ngày em không ra khỏi phòng, anh không muốn em đến đây mà chỉ ở mãi trong phòng bỏ ăn bỏ uống như thế. Anh lo." Ngừng lại một lát, đôi mắt thâm trầm lại nhìn tôi chăm chú, “Với lại anh cũng muốn hỏi em, sao lúc nãy em nói nặng lời với cô bác sĩ kia vậy? Em ghen à?"

Tôi chột dạ đáp: "Nhảm nhí, chỉ là thấy mấy cái thể hiện nhõng nhẽo đó chướng mắt nên ngứa mồm nói mấy lời thôi. Anh đang suy nghĩ cái gì vậy."

Ánh mắt Đông Đông tối sầm lại, nói: “Anh xin lỗi... Coi như anh quá phận đi."

Giọng của anh ta có vẻ không vui, lúc nãy tôi nên thành thật gật đầu chứ nhỉ, sao lại dối với lòng mình trả lời kiểu đó, hay là nói lại nhỉ??? Mà thôi... mặc kệ anh ta.

Sống trong nhà Đông Đông chưa bao lâu nhưng bảo vệ, người làm trong nhà này ai ai tôi cũng đều vui vẻ, hòa thuận. Xưa nay tôi là người không có tính chấp nhặt với mấy chuyện linh tinh, nhưng không hiểu sao với Đông Đông thì làm gì tôi cũng không bao giờ vừa lòng.... hehe..

Tôi còn chưa suy nghĩ xong thì Đông Đông đã vỗ trán cười khổ, nói: “Có phải anh đã làm gì khiến em khó chịu không?"

Tôi nhoẻn cười, nói với anh ta: “Mấy cái chuyện nam nữ chướng mắt của anh đừng để lần nữa hiện trước mặt tôi. Đã đưa tôi tới đây thì có chút nể mặt tôi đi, tôi không cấm anh cặp kè bên ngoài nhưng vuốt mặt thì nể mũi." Rồi tôi lại nhíu mày nói: “À đúng rồi, tôi tưởng anh thích được phụ nữ ve vãn lắm chứ. Toàn là liên quan đến những loại phụ nữ không bao giờ an phận. Đáng ghét thật."

Anh ta im lặng hồi lâu, khó mà đoán được anh ta đang nghĩ gì, lát sau mới lạnh lùng nói: “Anh cứ nghĩ là lúc đó em đã ghen, nhưng lại vì mấy câu nói ban nãy của em lại bỏ ngay mấy suy nghĩ đó. Nhưng giờ thì anh chắc chắn rồi."

Tim tôi đập thịch thịch, ơ, chắc chắn cái gì, sao không nói cho hết luôn đi.

Đông Đông đưa ánh mắt gian xảo nhìn tôi, nói: “Trong tim em anh cũng đáng giá. Tự biết trong tim em có chứa anh là được. Nhưng mong nó thật sự là anh mà không phải là.."

Tim tôi nhói lên một cái, nhưng không biết vì sao.

Lúc bỏ đi, sắc mặt Đông Đông rất khó coi. Đợi anh ta bỏ đi rồi, tôi cũng về phòng ngủ.

Rõ ràng buồn ngủ díp cả mắt, mà giờ nằm trong chăn ấm nệm êm, tôi lại trằn trọc không ngủ được, nghĩ mãi về cái nhói tim vừa nãy. Sắc mặt khó coi ấy của Đông Đông cứ bủa vây tâm trí tôi, cho đến khi tôi mơ màng thiếp đi mất.

...

Thêm một ngày nữa lại trôi qua, ban đầu tính đi bộ quanh sân vườn để tập thể dục buổi sáng, nhưng bị ngăn lại bởi tiếng xì xầm phía bên kia.

Có hai cô giúp việc đang nhắc đến Cẩm Mộng. Là chuyện gì thế nhỉ, có chút hứng thú với điều này. Mong là nói xấu cô ta.

Một trong hai người giúp việc đó nói: “Cái cô Cẩm Mộng đó, ban đầu tôi mới đến làm, người đầu tiên tôi gặp là cô ta, nhìn thôi là biết cô ta là người không ra gì, hôm qua nghe nói cô ta lại bày trò gì để tiếp cận cậu chủ nữa đó."